Chương 50

Chấp sự cũng không khách khí, trầm thanh nói:

- Thương quán muốn phái người đi Nam hoang một chuyến, chọn lấy những thứ nô tài ai đao chết bầm các ngươi là may phước lắm rồi. Sau này các ngươi phải nghe lời hắn phân phó, hiểu chưa?

Theo dự liệu, những tên đầy tớ được chọn đều cúi đầu vâng dạ. Chấp sự hài lòng thu hồi roi da, đối với huỳnh Giảng :

- Tổng cộng mười ba tên, đi ra bên ngoài đóng thủ ấn, nhận lĩnh danh đan, rồi để cho bọn chúng đi theo ngươi.

Chấp sự doanh ở dưới chân núi, phía ngoài là núi đá trụi lủi, mặt trời chói chan cơ hồ thiêu đốt da thịt.

Vừa vào sân, Huỳnh Giảng theo bản năng lùi một bước. Một gã đại hán vạm vỡ chiếm cứ ở trong tiêu viện. Hắn thân hình khôi ngô, tứ chỉ vừa dài vừa cường tráng, hai hàng chân mày rậm giống như chà nước sơn, đỉnh đầu to lớn, cổ to giống như một con mãnh hô uy phong lâm lâm.

Thái dương cùng trên gương mặt y mơ hồ hiện ra vằn da hổ, trên y phục da khoát phân nửa lộ ngực gần như trần, một mảng lông ngực nồng đậm chiếm cứ như lông khỉ đột. Bộ dáng này khiến cho Huỳnh Giảng nhớ tới thú man nhân gặp phải trên bình nguyên.

Hán tử này tuy có nhỏ con và ít dã man hơn thú man nhân, nhưng thuộc loại uy mãnh vô song, khí thế hung hãn hơn hẳn so với thú man võ sĩ.

Khác với bọn đầy tớ đều ở hẻm núi đập đá, tên đầy tớ này ngông nghênh nằm trên ghế trúc, tay cầm quạt bồ, bên cạnh còn bày bàn trà lạnh. Nếu như không phải trên người hắn có cùm tay chân to lớn, thì hắn thật sự giống như chấp sự đại gia ở nơi này.

Vị hung hãn chấp sự kia vừa vào cửa là phảng phất như chuột gặp mèo, trước tiên đem rơi da ném rất xa, sau đó khom lưng cười:

- Tần nhị gia, ở chỗ này hóng mát a?

Vị nhị gia họ Tần hừ tiếng, ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống, vươn đại thủ lên ngực gãi, trên cổ tay khóa sắt kéo "Boong boong".

Huỳnh Giảng chưa từng thấy qua đầy tớ kiêu ngạo như vậy, hạ giọng nói: "Hắn là ai vậy?"

Chấp sự còn chưa kịp mở miệng, đại hán đã quát:

- Nhị gia họ Tần! Trong tộc đứng hàng thứ hai! Người ta gọi là Tần nhị lang! Có lời gì thì tận mặt hỏi Nhị gia! Đứng sau lưng chít chít méo mó, chăng phải là hảo hán!

Đại hán tiếng to như sét đánh, làm mọi người trong đây trừ hắn và Ngưng Vũ ai củng ù tai.

Chấp sự vội vàng nói:

- Tần nhị gia ngày đó tay không đánh chết hai con cọp, một tay diệt sạch Hắc phong trại, phá hủy Long môn phái, người ta gọi là Hắc Hổ Tần nhị gia, uy vũ tứ phương.

Đánh hổ? Sao giống Võ Tòng thế này? Huỳnh Giảng nhất thời hứng thú. Thoạt nhìn hán tử này đúng là một con Mãnh Hô, cổ có hổ ban, trên người có hổ văn, tứ chỉ tráng kiện, da thịt đội lên, nhanh nhẹn dũng mãnh vô cùng. Xem ra y là một người có võ công không tệ.

Huỳnh Giảng hỏi:

- thế sao hắn chỗ này ??

Chấp sự giống như mới vừa nhai một quả mật đắng, miệng mũi chen chung một chỗ, tràn đầy đau khổ.

Nghe hắn kể, Huỳnh Giảng mới hiểu rõ đến, thương quán không biết từ nơi nào mua được tên đầy tớ này, cũng không nói rõ tên, chỉ gọi Tần nhị lang.

Y vốn là giang hồ hảo hán ở Tần quốc, sau diệt được nhiều ổ cướp, nhưng vô tình phạm tội với một tổ chức hùng mạnh có liên hệ với triều đình Tần quốc. Trong một lần chiến bại, y dường như bị bắt bị bán cho thương quán.

Trong quán thấy y có chút khí lực, định đưa đến Linh thạch tràng đập đá. Chấp sự ở linh thạch quáng nói một không hai, gặp phải vị Tần nhị gia này xem như bị tội.

Vừa mới bắt đầu, chấp sự còn muốn ra oai để cho hắn làm việc, nhưng ngược lại bị Tần nhị lang túm lấy rơi rút quật cho gần chết, mấy lần giao thủ cũng bị tên đầy tớ mang xiềng xích này đánh bò lê bò càng, chết đi sống lại.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Tần nhị lang này một thân hảo công phu, vẫn cứ một mực không bỏ trốn, giống như coi linh thạch quáng làm nhà, khi trước còn đánh chết hai con cọp đi lầm đường xông vào linh thạch quáng.

Chấp sự đánh không lại, đuổi không đi, hiện giờ sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là đem y làm đại gia tôn thờ. Từ đó trở đi, vị hung thân này ở đây tác uy tác phúc, chỉ có điều y cũng ít hoạt động, tối ngày ngồi luyện công.

Huỳnh Giảng thấp giọng hỏi:

- Hắn có phải còn một ca ca xấu xí và một chị dâu xinh đẹp?

Chấp sự thở rít ra một luồng hơi lạnh, sắc mặt cơ hồ xám ngắt:

- Hắn mà còn có ca ca à? Ông trời già! Nhị lang đã thế, đại lang còn hung hãn đến mức nào?

CMN, thi ra không phải là Võ đại lang, Võ nhị lang và Phan Kim Liên rồi. Xem ra tên này không phải anh hùng trong truyền thuyết Thủy Hử. Nhưng chấp sự nói đúng, nhị lang đã thế, đại lang còn hung hãn thành dạng gì thật là khó mà nói.

Những tên nô ɭệ không tình nguyện đi Nam hoang, khiến Huỳnh Giảng mơ hồ cảm thấy Nam hoang này không phải là chỗ tốt. Mắt thấy một vị đại thần ngồi cạnh này.

Huỳnh Giảng nghỉ thầm nên mang hắn theo. Nếu như có thể đem Tần nhị lang theo, trên đường cho dù gặp phải chuyện nguy hiểm gì làm bảo vệ, có y cũng an toàn hơn nhiêu.

- Khỏi sầu mi khổ kiểm nữa

Huỳnh Giảng rộng lượng vỗ vỗ vai chấp sự:

- Tên đầy tớ này ta cũng muốn!

Chấp sự đang cầu mà không được, nghe Huỳnh Giảng nói vậy, lập tức chấp tay xá, giống như vái lạy, cầu xin Huỳnh Giảng sớm một chút đem tên ôn thần kia đi.

Huỳnh Giảng khách khí hướng Tần nhị lang chắp tay:

- Tần nhị gia, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Trong quán đang tìm người đi Nam hoang một chuyến, Nhị gia có hứng thú không?

- Nam hoang?

Tần nhị lang nhướng mắt hổ:

- Không

Huỳnh Giảng cổ động nói:

- Tần nhị gia tay không đánh chết hai con cọp, công phu tốt như vậy, đợi ở linh thạch quáng này làm đầy tớ không có tiền đồ rồi. Chỉ bằng đi theo ta một chuyến Nam hoang, hai ba tháng là có thể trở lại, lợi ích có được khẳng định không thể thiếu Nhị gia một phần nào.

Tần nhị lang thân thể vừa động, ghế tre đã rung rinh cót két tựa hồ tùy thời sẽ bị chia năm xẻ bảy. Y từ trong mũi xùy một tiếng:

- Nam hoang là địa phương quỷ quái, mười người đi có sáu người không về được, ở lại đây chí ít cũng sống được ba năm! Ngươi cho rằng Nhị gia ta ngu, bị ngươi dụ dỗ một cái là đi theo ngươi chịu chết sao?

Huỳnh Giảng vẫn chưa biết Nam hoang có gì đáng sợ, nghe Tần nhị lang nói như vậy, trong lòng không khỏi giật mình cái đột. Nhưng đi Nam hoang còn có cơ hội bốn mươi phần trăm giữ được mạng sống, chứ còn nếu không đi, thi hắn ngay cả một phần trăm cơ hội sống cũng không có, sớm muộn gì cũng sẽ bị băng cổ đông cứng thành cây băng côn mà chết. Bọn chúng còn có chỗ để lựa chọn, còn hắn, một chút dư địa để lựa chọn cũng không.

Nếu Nam hoang nguy hiểm như vậy, vô luận như thế nào cũng phải đem Tần nhị lang, Huỳnh Giảng trước hết thổi phồng:

- Nghe tiếng Nhị gia đã lâu, là con người hảo hán, võ công cái thế, nghĩa bạc vân thiên!

Sau đó hắn phát ra một tràng cười thật to và lạnh:

- Không ngờ rằng hảo hán là thế mà đối với Nam hoang sợ như sợ cọp, buồn cười a buồn cười!

Tần nhị lang nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng đối với kế khích tướng của hắn thờ ở vô cùng, phe phây cây quạt nói:

- Nhị gia ở chỗ này rất thoải mái, đi Nam hoang cái địa phương quỷ quái kia làm cái gì? Mặc ngươi nói toạc nói quàng xiêng, Nhị gia ta chỉ có hai chữ: Không Đi!

Nói như vậy y cũng cần cho chỗ tốt, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Huỳnh Giảng lập tức bày ra hào khí can vân:

- Nhị gia khai điều kiện đi!

Tần nhị lang mở miệng rộng, ngửa mặt lên trời ngáp dài.

Huỳnh Giảng vươn ra một bàn tay:

- Năm lượng bạc!

Nhìn Tần nhị lang khinh thường ra mặt, Huỳnh Giảng vội vàng bổ sung nói:

- Thương quán trả chủ hiệu cầm đồ mỗi tháng tương đương số này.

Nhị lang nhấp một ngụm trà, ngay cả con ngươi cũng không chuyển.

- Mười lượng bạc!

Tần nhị lang cây quạt cũng không rung, cầm lấy trà lạnh bên cạnh "ừng ực " uống cạn, xong đặt xuống chấn động xung quanh, rồi nhắm mắt ngáy khò khò.

- Năm mươi lượng bạc!

- Một trăm lượng bạcl

Cuối cùng Huỳnh Giảng quyết tâm:

- Mười kim thù! Nhiều hơn nữa sẽ không có đâu!

Coi như tặng cho hắn làm quen.

Chấp sự trên mặt đã run rẩy dữ tợn, Huỳnh Giảng ra giá cao như vậy, ngay cả y cũng nhịn không được nghĩ đến chuyện bỏ việc ở đây, cùng hắn đi Nam hoang một chuyến.

Giá cao như vậy có rất ít người có thể cự tuyệt, quả nhiên Tần nhị lang dừng tiếng ngáy, mắt hổ mở ra.

Huỳnh Giảng lập tức nói:

- Mười kim thù! Chỉ cần đi theo ta một chuyến, mỗi tháng chính là hai trăm lượng bạc! Như thế nào, Tần nhị gia?

Tần nhị lang vuốt hổ ban trên mặt, trầm ngâm hồi lâu, để cho Huỳnh Giảng cười thầm khó thật.

Tần nhị lang gãi gãi cổ, xem trời xem đất, sau một lúc mới lắc lắc khóa sắt:

- Trước tiên đem món đồ chơi này giải khai cho Nhị gia!

Huỳnh Giảng vui mừng quá đỗi, lập tức quay đầu hỏi chấp sự:

- Chìa khóa đâu?

Chấp sự cười khổ nói:

- Nếu có chìa khóa, ta đã sớm hai tay cầm đưa cho Nhị gia rơi. Mọi thứ chìa khóa đều ở trong tay Đại quản gia, ta thật không có.

Rốt cục thuyết phục Tần nhị lang vì mình hiệu lực, Huỳnh Giảng tươi cười rạng rỡ, đối với chìa khóa cũng không coi là đại sự gì:

- Chuyện chìa khóa dễ nói. Nhấn dấu tay vào nơi này, ta mang Nhị gia cùng bọn chúng trở về.

Chấp sự chạy vội thổi phồng ra một trang giấy, trước hết quát mắng để cho những đầy tớ già yếu nhấn dấu tay, sau đó cung kính đưa tới Tần nhị lang, cười nói:

- Nhị gia chuyến đi này là hổ nhập sơn lâm, long du biển rộng. Tiểu nhân chiếu cố không chu toàn, mong rằng Nhị gia bao dung, bao dung.

Tần nhị lang mở bàn tay to như cái quạt hương bồ ra, hướng lên trên giấy "Phanh" một cái, sau đó đứng dậy. Chiếc ghế tre bị y đè ép oằn xuống, giờ cót két như trút được gánh nặng, khôi phục nguyên trạng.

Tần nhị lang vừa đứng lên, Huỳnh Giảng liền phát hiện y so với hắn cao hơn gấp rưỡi, còn thân hình to con gần gấp đôi hắn, xem ra đúng là một tráng hán. Trên mặt y hổ ban vừa sâu vừa dài, một đôi con ngươi tinh quang bắn ra bốn phía, tựa như một đầu Mãnh Hổ đứng thẳng, làm cho người ta cảm giác có một loại uy áp rất mãnh liệt.

Hắn không thể làm gì khác hơn là khách khí nói:

- Nhị gia ngồi được thoải mái là tốt rồi.

Sau đó hắn lấy chiến thu ra cưỡi. Đoàn người vừa rời khỏi hẻm núi không lâu, công trường khai thác linh thạch đột nhiên sinh biến cố. Một loạt võ sĩ thân pháp nhanh nhẹn trong trang phục xanh đỏ áp tới những lều canh và những vòm đá chung quanh, tấn công cực gấp các hộ vệ canh giữ linh thạch quá của Bạch hồ thương quán. Tiếng cồng báo động đánh liên tiếp, vang động cả một góc núi.

Tuy nhiên, vụ tấn công quá chớp nhoáng, tiếng báo động vừa vang lên một chút thi đã im bặt. Có mấy kẻ võ công cực kỳ linh mẫn, tốc độ động như sấm chớp, chẳng mấy chốc đã diệt sạch số hộ vệ của linh thạch quáng, bắt đầu tấn công tiêu diệt luôn cả bọn nô ɭệ đang co rúm sợ hãi tụ tập lại một chỗ,

Huỳnh Giảng quay đầu lại nhìn, tái hẳn sắc mặt. Nếu hắn chậm trê một chút, nói không chừng đã thành hồn oan rồi. Những nô ɭệ già cả được chọn đi theo xe hắn cũng xôn xao co rúm người. Cả bọn thúc chiến thú chạy nhanh, hy vọng bọn tấn công không thể đuổi theo.

Tuy nhiên, có vẻ như sự cầu mong của họ không được đáp ứng. Một toán võ sĩ chợt xuất hiện chặn đường, thân pháp nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc chiến thú rú vang ngã vật, xe đi trước đổ vỡ tan tành. Hắn trong thay đổi sắc mặt liên tục, cho thấy hàng loạt mạng người trong chốc lát đã lìa xa dương

Hắn lúc này đã nhảy xuống chạy quanh chiến thú né tránh liên tục. Một gã võ sĩ đã đến tân công vào hắn. Huỳnh Giảng tránh liên tục. Người hắn nhẹ nhàng né qua né lại. Huỳnh Giảng suy nghỉ giải phải giả cho giống né liên tục, lưỡi kiếm của võ sĩ vung lên sắp chém ngang cổ hắnmột tiếng rống cất lên, Tần nhị lang phóng tới, một thể Hắc hổ đào tâm tung ra, bàn tay lập tức thọc ngay vào ngực võ sĩ, khi rút ra mang theo trái tim còn đỏ hỏn đậm thình thịch, cảm tượng máu me ghê rợn vô cùng.

Võ sĩ trợn ngược mắt, lập bập như không tin đó là sự thật, cuối cùng ý thức mất đi hẳn.

- Cảm ơn!!

- Đi, nơi này không ở lâu!

Tần nhị gia xoay lưng thộp cổ hắn kéo dậy, cất bước chạy nhanh. Vừa lúc đó, một tiếng hét chim vang lên, cùng với hai bóng trắng bay nhanh tới:

- To gan, kẻ nào dám mưu đồ đoạt linh thạch quáng của Bạch hồ thương quán ta. Chết!...