Chương 48

Huỳnh Giảng không nghĩ mình thuận miệng nói một câu, đã chạm tới miệng vết thương của nàng, không thể làm gì khác hơn là im lặng, đem thân thể hơi lạnh của thiếu nữ yên lặng ôm vào trong ngực.

Giờ khắc đó cảm giác được một loại tịch mịch sâu tận xương tủy. Vô luận hắn đồng tình với A cơ man cỡ nào, cũng vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ tất cả kinh nghiệm của nàng.

Hắn nhớ tới một câu nói: Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui? Mình mổ xẻ được nhiều hơn nữa, cuối cùng cũng không cách nào thay thế cảm thụ của người khác.

Thiếu nữ nức nở, đầu vai rung rẫy trước ngực Trần. Gương mặt trắng noãn của nàng tản mát ra sắc trạch ướt đẫm màu tuyết sáng, thuận tay cầm khăn vải, ở trên đó miêu tả khái quát.

A cơ man từ từ dừng khóc, nghi ngờ nhìn đồ án hắn dùng khăn ướt vẽ trên mặt bàn. Đó là một cái hình kỳ quái, đầu tròn vo so với thân thể còn muốn lớn hơn. Con vật đó vươn tay, một cái miệng rộng khả ái sỏa hồ hồ cười, bàn tay tròn trịa, trên bụng còn có một túi lớn.

Huỳnh Giảng chuyên chú miêu tả khái quát, cuối cùng hắn vẽ trên khóe miệng con vật thêm mấy sợi râu, mới để khăn vải xuống.

- Biết nó là con gì không?

A cơ man chần chờ nói:

- "Là... Một con mèo?

- Là mèo Doreamon. Đây là cái mũi của nó, mùi vị cách thật xa nó vẫn ngửi được, đặc biệt bán chiến. Đây là miệng của nó, mở lớn ra có thể bỏ chậu nước rửa mặt vào. Đây là miệng túi thứ thần kỳ , bên trong có đủ loại đồ chơi tốt. Trên đầu là cánh bay chuồn chuồn trúc, gắn lêи đỉиɦ đầu người ta có thể bay lên...

- Giống như tu sĩ vậy sao?

- Ách, có thể có một chút khác biệt... Đúng rồi, còn có cửa như ý khác.

vẽ một cái cửa:

- Chỉ cần mở cửa, là có thể đi bất kỳ địa phương nào muốn đi...

- Là truyền tống môn?

- Ngộ lặc cá khứ! Còn có súng hơi, khẩu súng có ống nén khí, bóp một cái, bùm... bắn bay viên đạn...

- Là.... pháp khí gì thế?

A cơ man nhìn mặt mèo Doreamon trên bàn, vẻ mặt tươi cười, mang chút sùng kính nói:

- Thần linh của huynh thật là cường đại.

Trần Tiểu Thiên thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình. Không ngờ hắn lại ở thế giới khác bị cho là túi đồ của Doreamon. Huỳnh Giảng rất khó giải thích với A cơ man rằng, các tác phẩm Anime cùng thần thoại là khác nhau.

Đối với nàng mà nói, có vô số thứ thần kỳ hắn kể ra, hoặc là món đồ của thế giới tu chân nào đó, hoặc là các bậc đại năng, thần linh mới làm được.

- Tại sao?

A cơ man nghi ngờ địa nhìn Huỳnh Giảng vẻ mặt.

... Không có gì.

Huỳnh Giảng không muốn ở cái thế giới này sáng tạo ra một tông giáp sùng bái Doreamon, hắn ôm A cơ man đứng dậy:

- Lau khô nước mắt đi.

Hắn cười nói:

- Ngươi thân thể em thật nhẹ.

A cơ man chợt nói:

- Chủ nhân tuy không hỏi, nhưng nô tỳ phải nói. Theo truyền thuyết, trong dòng máu của nô tỳ có máu huyết của thần linh. Trong bộ tộc tương truyền rằng, con cháu của bộ tộc ngày nào đó có cơ may thức tỉnh sự truyền thừa từ máu huyết của mình.

A cơ man mặc quần áo vào, Huỳnh Giảng mở cửa phòng ra, gió đêm mát mẻ tràn vào bên trong phòng, quét đi không khí phiền muộn. Ánh trăng nhàn nhạt vay trên tảng đá giống như quầng hào quang lập lánh. Huỳnh Giảng ngoài hoa viên duỗi thẳng hai chân, thoải mái uốn lưng một cái.

A cơ man đi tới, nghiêng người ôm hắn. Cảm giác như vậy thật không tệ, minh nguyệt ở trời, gió nhẹ, bên cạnh còn có tiểu mỹ nữ thỏ thẻ kê chuyện. Một câu chuyện thật ly kỳ về bộ tộc thờ thân răn, có vẻ là hậu duệ của rắn, văn minh phát triển cũng đáng kể, nhưng rất tiếc bị kẻ thù tấn công, đến bay giờ gần như tuyệt duyệt.

Qua lời kê của A cơ man, thế giới kỳ lạ này như mở thêm ra cho một điều bí mật. Đó là con người có vẻ như không phải là chủng tộc chủ tể duy nhất ở thế giới này.

Và có lẽ họ cũng không phải là chủng tộc bản địa, vì theo lời A cơ man nói, bộ tộc của nàng không thuộc chủng tộc người thật sự, mà là một chủng tộc mang trong người dòng máu của thượng cổ thần thú.

A cơ man gọi đó là huyết thống truyền thừa. Có kẻ trong bộ tộc gặp cơ duyên nào đó, dòng máu này được kích hoạt, phát triển trong người những thần thông kỳ lạ, đặc biệt là có thể huyễn hóa thành xà.

Theo A cơ man, nàng còn biệt nhiều chủng tộc truyền thừa trong truyền thuyết, ví dụ như thần dực tộc có cánh, ma tộc ho tộc, ưng thân nhân, tích dịch nhân,...

Những kẻ mang trên mình dấu hiệu của chủng tộc đặc thù này thường có năng lực siêu quần. rất tiếc, trong bộ tộc của A cơ man, tỷ lệ cá nhân mang chủng tộc truyền thừa ngày càng ít, có lẽ do quá trình chung sống hòa nhập với nhân loại, để cuối cùng suy yếu đi, dần dần bị tuyệt diệt.

Và nàng cũng thú nhận một điều là, sở dĩ nàng chấp nhận mật mưu cùng bạn Qua Long hại hắn, một là vì hắn rất giống anh trai mình, hai là nàng cảm nhận được ở hắn một thứ khí tức một nguồn chân dương cực mạnh.

Tộc nhân của xà tộc muốn kích hoạt khí mạch truyền thừa, thường áp dụng rất nhiều cách ví dụ như cực hạn huân luyện, tiến hóa về võ công hoặc tu vi hấp thu huyết thực (đặc biệt là xà huyết), và dụ dỗ, thông qua thôn phệ hấp thu một lượng khí huyết chần dương cực lớn từ nhân loại hoặc đồng tộc.

A cơ man quyết định hiến thán cho Huỳnh Giảng là vì nàng muôn tận dụng cơ hội thấp thu hết chân dương nồng đậm trên người hắn, kí©h thí©ɧ khí mạch truyền thừa trên cơ thể.

Thật đáng tiếc, nàng không thành công, mà ngược lại bị hắn hấp tím hết nguyên âm mà nàng cố gắng tu tập mị công, tích tụ trên cơ thể. Dù A cơ man không dám hỏi, nhưng có vẻ như nàng rất ngưỡng mộ “hấp tinh đại pháp” của Huỳnh Giảng cao thủ về song tu, biệt tự giữ cho nguyên dương không phát tiết. A cơ man không nhận ra điều đó, tự trách đã tự lấy dây mà trói chân tay mđih

Cười xòa, cảm giác mình đang lạc vào thế giới thần thoại, lặng yên lắng nghe, mơn man vuốt nhẹ làn da A cơ man, ngửi mùi hương tỏa ra trên tóc nàng.

Hắn tự nhủ những thứ hắn trải qua đủ đã ly kỳ rồi, còn chuyện hấp tinh gì đó chẳng qua hắn gặp may. Dù gì lúc nãy hắn đã thật sự tiết xuất nguyên dương, không biết có tác dụng gì với A cơ man hay không?

Đáng tiếc, thời gian quá ngắn tạm, trước khi đến đã quyết định chủ ý, muốn thừa dịp Tô Hỷ Muội cùng Ngưng vũ không có cơ hội, tối nay sẽ đưa A cơ man đi theo mình.

- Em còn có ca ca à?

A cơ man gật đầu.

- Em biết hắn ở nơi đâu sao?

A cơ man do dự một chút, lại gật đầu.

- Vậy thì tốt, thở phào, buông lỏng tâm sự. Nếu như không có người chứa chấp, hắn thật không yên lòng để A cơ man một mình sống cuộc sống bên ngoài.

- Tỷ muốn tìm ca ca không?

A Cơ Man suy nghỉ một lúc nói:

- Nô Tỳ muốn tìm.

Hắn hỏi:

- vậy nào đi?

A Cơ Man suy nghỉ vài ngày nửa!

Huỳnh Giảng giật:

- Vậy Đệ chuẩn bị vài thứ cho Tỷ và dì hương.

A cơ man trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

- Mạn Nhi biết rồi.

Nàng thiện giải nhân ý như vậy, cũng làm cho Huỳnh Giảng kinh ngạc.

A cơ man ngước mặt lên:

- Mạn Nhi biết, chủ nhân hiện tại không tiện mang theo Man Nhi...

Huỳnh Giảng hắn ra ngoài bình thường nhưng A cơ man còn có người thân không nên ích kỷ mang theo bên người.

- Nhưng chủ nhân phải đáp ứng em, nhất định phải tới tìm Tỷ.

- Đệ đáp ứng.

A cơ man cười, vành mắt ửng đỏ. Huỳnh Giảng vội vàng tìm thoại đề tài khác nói:

- Thôi khuya rồi tỷ nên về phòng nghỉ ngơi?

Một tuần sau trôi qua....