Chương 46

Nếu không phải là tối hôm qua đã kinh nghiệm một màn, A cơ man có hoài nghi Huỳnh Giảng không phải là nam nhân bình thường.

Mà bây giờ trong lòng A cơ man sinh ra một ý sợ hãi! Nàng rất rõ ràng, một khi mất đi lực hấp dẫn đối với chủ nhân, nữ nô ɭệ đó có tình trạng như thế nào.

Huỳnh Giảng chợt đưa tay ra, đem mảnh khế ước bán thân xé làm hai nửa.

- Cô tự do. Không còn là đầy tớ của bất luận kẻ nào.

Huỳnh Giảng đem thân khế đã xé nát thả vào trong tay thiếu nữ.

A cơ man nắm hai mảnh giấy vụn thất thần, thân thể cứng ngắc. Nàng không rõ cái thanh niên ngày hôm qua còn là đầy tớ này tại sao có thể đột nhiên lấy ra một khoản tiền lớn, hơn nữa càng không rõ hắn tại sao phải đem khoản tiền lớn như thế dễ dàng vứt bỏ đi.

A cơ man bỗng nhiên ngẩng đầu, cương cứng nói:

- Đúng vậy. Ta đã cùng bọn chúng cấu kết, muốn gϊếŧ ngươi. Ngươi chuẩn bị làm sao trừng phạt ta?

Huỳnh Giảng nói:

- Ta đã từng đáp ứng là sẽ cứu cô ra ngoài.

Khóe môi hồng nhuận của A cơ man nhếch lên chút giễu cợt:

- Chủ nhân làm sao ngược đãi nữ đày tớ của mình, ta đã thấy nhiêu. Ngươi có cắt đứt tay chân của ta, hay là sẽ đem ta đặt trong ở l*иg gỗ, vì ngươi làm ra tiền?

Nhìn ánh mắt của A cơ man, Huỳnh Giảng chợt phát hiện, cô ả trông có vẻ mềm mại đáng yêu như nước này, thật ra thì có mặt quật cường rất dữ.

Huỳnh Giảng ho nhẹ một tiếng, nói:

- Cái máu đó là thật sự sao?

A cơ man khóe môi giễu cợt nhếch lên, nhưng Huỳnh Giảngngăn nàng lại:

- Ta không phải người ngu. Mặc dù biểu hiện của cô vượt quá tưởng tượng của ta, nhưng cô khăng định còn là một xử nữ thân thể của cô đã không gạt ta.

A cơ man sắc mặt chìm xuống:

- Là xử nữ thi đã làm sao?

Huỳnh Giảng nhìn ánh mắt của nàng, bỗng nhiên nói:

- Tóc cô có màu nâu đỏ.

A cơ man tóc có màu nâu đỏ sáng bóng, giống như vàng ròng chói mắt.

- Còn có một nữ nhân, đâu tóc cũng là màu nâu đỏ.

Huỳnh Giảng dừng lại một chút, sau đó nói:

- Thật ra thì, hai mẹ con cô lớn lên rất giống nhau. Ánh mắt của các người, lỗ mũi, còn có cái miệng...

A cơ man đột nhiên quát lên:

- Không nên nói nữa!

- Tối hôm đó, bọn chúng gọi ngươi đi ra ngoài, là dùng nàng tới uy hϊếp ngươi sao?

A cơ man phảng phất bị sự nhục nhã lớn lao, mặt ngọc trong nháy mắt đỏ bừng:

- Ta không nhận biết bà ta!

Huỳnh Giảng có mười phần nắm chắc rằng nữ nô ɭệ bị cắt rụng đầu lưỡi cùng A cơ man là một đôi mẫu nữ, mặc dù một người đã qua tuổi lão niên, một người đang tuổi dậy thì, nhưng dung mạo hai người có quá nhiều chỗ tương tự.

Gương mặt A cơ man từ từ khôi phục vẻ trắng nõn:

- Tại sao không quan tâm đến ta? Bởi vì ta không đủ đẹp, không cách nào làm cho ngươi động tâm sao?

Một vũ cơ xinh đẹp như vậy cỡi hết nằm trước mặt, nói không động tâm đó là giả. vấn đề là Huỳnh Giảng lúc này chỉ có động tâm nhưng không còn khí lực. Yêu phụ dùng miệng cơ hồ hút hết sinh lực cả người hắn.

Hiện giờ, đối mặt với A cơ man kiều diêm lõα ɭồ như vậy, là một người đàn ông, Huỳnh Giảng rất lúng túng ở chỗ có tâm mà không có lực đáng xấu hổ

Hắn đành tự dối mình: hắn đang muốn nàng lưu lại một chút hình ảnh tốt đẹp.

Huỳnh Giảng suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta không bởi vì muốn lấy được thân thể của cô mới mua cô.

Đó cũng không phải là lời nói dối. Huỳnh Giảng tự nhận là một nam nhân rất có trách nhiệm, nhất là đối với nữ nhân của mình cho dù nàng có dụng ý khác, cũng phải gánh chịu trách nhiệm.

Nếu như A cơ man ở lại đây, không cần quá lâu, dung nhan như bó hoa tươi của nàng sẽ điêu linh, già yếu, giống như mẫu thân của nàng bị bụi bặm mai một. Nhưng A cơ man cũng không tin lời của hắn, nàng nhếch môi, tràn ngập giọng châm chọc:

- Ta chỉ là một vũ nữ, trừ thân thể ra không có gì cả. Nếu như không bởi vì thân thể của ta, thi vì cái gì?

Nhìn thiếu nữ tràn đầy phòng bị đối với nam nhân, Huỳnh Giảng hắn thật tình nói:

- Không có ai đối mặt vẻ đẹp của cô mà không động tâm, cõi đời này nam nhân rất nhiều, có tốt có xấu, nhưng không phải người đàn ông nào cũng giống như cô cho là hèn hạ như vậy.

Ta mua cô, không phải là muôn làm chủ nhân của cô, mà là bởi vì ta đáp ứng qua, muốn cứu tỷ đi ra ngoài.

Đây là lần thứ hai Huỳnh Giảng nói đến câu này. Nụ cười chế nhạo của A cơ man cứng lại trên mặt. Buồng xe trầm mặc xuống, chỉ có tiếng vó ngựa đạp trên tảng đá vang lên không ngừng.

Chuyến đi này thời gian đã đủ đã lâu, nếu như Tô Hỷ Muội phát hiện hắn dùng tiền của nàng, đi mua nữ đày tớ đáng giá nhất của nàng, dùng gót chân cũng có thế tưởng tượng được sự phân nộ của nàng là như thế nào. Huỳnh Giảng không chuẩn bị mạo hiểm như vậy.

- Mặc y phục vào đi.

- Là bởi vì ta bán đứng ngươi sao?

- Hả?

Huỳnh Giảng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

- Là bởi vì ta bán đứng qua ngươi, ngươi mới không muốn ta, đem ta bỏ đi sao?

Huỳnh Giảng cũng rất muốn mang A cơ man cùng đi, nhưng A cơ man muốn đi về đông nội lục, còn hắn thì đi về đông rồi xuống nam dọc theo sông, chỉ có thể mỗi người đi một mình Huỳnh Giảng nói:

- Ai mà không làm vậy trong hoàn cảnh đó.

Thanh âm của phu xe truyền đến:

- Tới nơi rồi khác quan.

Vào trong tiệm hắn ngồi xuống ghế:

- Đưa Nguyễn Hương ra ngoài.

A Cơ Man vừa thấy ôm chầm lấy mẹ khóc lên những giọt nước mắt vui mừng đoàn tụ và tự do.

Huỳnh thấy vậy nói:

- Hai người vào trong từ từ nói chuyện ta đi nghỉ trước.

Nói xong liền bước vào trong phòng mình ngủ một giấc đến chiều nghe mùi thức ăn liền thức giấc.

A Cơ man nhìn hắn cười nhỏ nói:

- Nô tỳ làm chủ nhân thức giấc à.

Huỳnh Giảng vội nói:

- Không mùi thức của dì Hương thơm quá làm ta chịu đựng không được?

A cơ man bước lại dùng khăn lao mặt cho hắn và đưa nước cho Huỳnh Giảng uống, nói mời chủ nhân ăn tối.

Huỳnh Giảng lại bàn ngồi xuống gọi A cơ man ngồi nhưng tỷ không chịu được đành ra lệnh cho Cơ Man nhìn thấy có một chén liền ra ngoài lấy thêm hai chén cho Cơ Man và Dì Hương ăn cùng.

Một lúc sau đang vào phòng tắm ngâm chân thì a cơ vào ngồi xổm người xuống lấy tay nhẹ nhàng xoa bóp chân hắn..

Huỳnh Giảng kia rõ ràng giật mình, chờ tỉnh táo lại, vội vàng nhanh như tia chớp thu hồi chân. A cơ man vung lên mặt, mỉm cười nói:

- Mạn Nhi làm vậy không tốt sao?

- Không! Không!

Huỳnh Giảng vội vàng khoát tay.

A cơ man lần nữa vươn tay, Trần Tiểu Thiên lại rụt chân, xua tay cười khổ nói:

- Không cần bóp... Ta có chút không quen.

A cơ man nói:

- Mạn Nhi là nữ đày tớ của chủ nhân, nữ nô ɭệ nên hầu hạ chủ nhân của mình.

- Thân khế của cô ta đã xé rồi, cô đã không còn là nô ɭệ của ai hết.

- Mạn Nhi là đầy tớ của chủ nhân, không phải bởi vì tờ giấy kia.

Huỳnh Giảng đầu trở nên lớn như cái đấu, nha đầu này làm sao cố chấp.

- Chủ nhân ra rất nhiều mồ hôi, Mạn Nhi giúp chủ nhân lau một chút.

Huỳnh Giảng thở dài:

- Ngươi muốn làm cái gì thì làm. Đúng rồi, không nên gọi ta là chủ nhân, gọi ta Tiểu Thiên được rồi.

- Tốt. Tiểu Thiên chủ nhân.

không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nàng.

A cơ man lấy nước ở chậu làm bằng gỗ thấm ướt cái khăn vải, sau đó xoắn chặt, cúi thân, cẩn thận xóa đi tro bụi cùng mồ hôi trên mặt trên cổ Huỳnh Giảng.

Khăn vải này dùng vải bông thật dầy chế thành, so với khăn lông Huỳnh Giảng trước kia dùng hơi có vẻ đông cứng, nhưng ngâm qua nước, khăn vải che đắp lên mặt mang cảm giác mát mẻ khiến cho Huỳnh Giảng không nhịn được thoải mái thở phù một cái.

Mỗi lau ba cái, A cơ man lại ngâm một lần nước, thủy chung giữ vững khăn vải âm thấp mát mẻ và sạch sẽ. Nàng tỉ mỉ lau chủi cổ Huỳnh Giảng, sau đó giải khai áo hắn, lau ngực.

Không thể không nói đây là một loại hưởng thụ rất mỹ diệu. A cơ man tay mềm mại và tỉ mỉ, bộ vị bị nàng lướt qua lập tức trở nên mát mẻ, thân thể nóng bức cùng phiền muộn từng điểm từng điểm biến mất.

Huỳnh Giảng không rõ thiếu nữ quật cường tại sao muốn làm nữ nô ɭệ cho mình. hắn cũng lười suy nghĩ tiếp. Có lẽ là bởi vì sáng sớm nay hắn bị yêu phụ kia sử dụng hấp tinh đại pháp quá ác, khiến hắn cả ngày cảm thấy tay chân bủn rủn, tinh thần ủ rủ không phấn chấn.

nhăm mắt lại, hô hấp dần dần trở nên thuận và nhẹ, dưới sự hầu hạ của thiếu nữ, ngủ thật say.

Trong ánh trăng mờ, hạ thân hắn bỗng nhiên lành lạnh, Trần Tiểu Thiên giựt mình tỉnh lại.

Trời bên ngoài sắc đã bắt đầu tối, y phục trên người hắn đã ngâm ở trong chậu. Hắn không biết mình ngủ bao lâu, trên người đã bị lau được sạch sẽ, lúc này cô gái kia đang dùng khăn vải lau bộ vị cuối cùng của hắn.