Chương 39: Đánh Cược

Hắn nhận lấy liền uống một hơi hết ly, Diễm phụ thản nhiên nói:

- Hướng đi Nam hoang đến nơi sinh tơ, cần mất bao lâu?

Suy nghỉ thời gian dĩ nhiên càng dài càng tốt.

- ít nhất phải ba tháng.

Nhìn sắc mặt diễm phụ một chút, Huỳnh Giảng lại nói:

- Qua lại ít nhất nửa năm.

Diễm phụ cười nói:

- Như vậy thì nửa năm.

Diễm phụ cười duyên nói:

- Vậy chúng ta đã bàn định rồi, ngày mai ngươi phải khỏi hành, đi hái Nghê Long tơ cho ta.

Huỳnh Giảng sau đó giơ ra bốn ngón tay:

- Làm ăn nếu như tạo ra lợi nhuận, ta muốn chiếm bốn thành cổ phần.

Diễm phụ phớt giọng cười nói:

- Ngươi muốn cổ phần?

Trần Tiểu Thiên đáp:

- Nếu mọi người hợp tác, dĩ nhiên muốn ích lợi cùng hưởng.

Diễm phụ cười dài:

- Chớ quên, ngươi ở sau cổ còn có dấu vết ấn ký, là đầy tớ thương quán ta. vì chủ nhân làm việc, là bổn phận của đầy tớ. Ngươi là nô tài mới ra mắt được bao lâu, còn muốn cổ phần gì?

Huỳnh Giảng chỉ cái này sao hắn cười chưa đầy mười nhịp thở dấu ấn mất đi, mười giây sau lại tiếp tục nổi lên Diễm phụ không biết nói gì liền nói:

- Bốn thì Bốn.

Tiểu tỳ dâng lên chén trà nhỏ, diễm phụ giơ chén nhỏ nhợt nhạt uống một hớp:

- Ta họ tô, tên Hy Muội. Là chủ nhân của Bạch hồ thương quán, ngươi cứ gọi ta phu nhân là được rồi.

Hy Muội? Con mẹ nó Huỳnh Giảng lộ ra cổ quái vẻ mặt. Danh tự này nghe như sấm bên tai, mấy ngàn năm nay không có một người nào, không có một ai được đặt hai cái tên này: một là Hy Muội, hai là Đắc Kỷ.

Họ đều là yêu phụ đại danh đỉnh đỉnh. Tại sao ả này không lấy tên Đắc Kỷ luôn đi, cho nó trùng tên trùng họ cho dễ gọi? Nghĩ đến nàng ta có thể mang thân phận Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Hắn kìm lòng không đậu nhìn hướng xuống dưới ngực nàng. Chỉ có hai vυ", không thấy thêm. Ở dưới có tấm lụa lụa đỏ bao phu, cái mông đầy đặn tròn to lớn dị thường, nhưng nhìn không ra đuôi hồ ly.

Tô Hỷ Muội mị nhẵn khẽ chuyển:

- Sao hả?

Huỳnh Giảng vội ho một tiếng:

- Phu nhân có phải còn có hai tỷ muội hay không?

Tô Hỷ Muội trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

ít nhất Huỳnh Giảng cũng xem qua Bảng Phong Thần, Cửu Vĩ Hồ ly tinh, yêu tinh gà chín đầu chính đuôi gì đó, còn có một con Ngọc Thạch tỳ bà tinh nữa.

Năm đó chính là ba tỷ muội nhà này làm cho Thương Trụ vương quốc phá người mất, có thể nói là tuyệt đại yêu hồ.

Hắn thầm nghĩ, hôm nay được nhìn thấy dòng dõi của hồ tinh, quả nhiên danh bất hư truyền. Mặc dù hồ tinh ở đời sau Thương Trụ Vương này, tại thời không này vì sao trở thành một nữ chủ nhân của thương quán thì hắn không biết, nhưng loại my công chuyên dụ dỗ “trai tơ”, ăn mặc diêm dúa, và khí chất tàn nhẫn y hết như hồ tinh trong truyền thuyết.

Bất quá nàng ta nếu chủ trì thương quán, rõ ràng cho thấy đang ẩn tàng thân phận không đợi Tô Hỷ Muội mở miệng, Huỳnh Giảng vội vàng nói:

-Là ta nhận lầm người rồi.

Tô Hỷ Muội nhìn thật sâu Huỳnh Giảng một cái, sau đó phân phó tiểu tỳ:

- Hương Khấu đâu, đem đồ vật của hắn tới.

Thấy tiểu tỳ lấy đồ ra, Huỳnh Giảng trong lòng nổi lên một trận kích động. Một thứ là nội y sεメy mà hắn cho Ahri.

Tô Hỷ Muội nói:

- Ngươi buôn bán vật phẩm nào cũng là hiếm thấy. Vậy hai kiện do Nghê Long tơ làm thành quần áo có kiểu dáng kỳ dị thế này, không biết nên dùng như thế nào đây?

Huỳnh Giảng cười cười:

- Cái này là áo ngực, cái này là dùng ở hạ thân, cái vòng ren lớn nay khoác ở bên ngoài.

Tô Hỷ Muội cười duyên nói:

- Quần áo nhỏ như vậy mà cũng có thể mặc vào sao?

Huỳnh Giảng nói:

- Nghê Long là chất tơ dệt thành quần áo rất kỳ diệu, phu nhân nếu không tin, thử một lần là biết ngay mà.

Vừa nói, Huỳnh Giảng vừa trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, không biết con hồ ly tinh này mặc vào bộ nội y sεメy hiện đại, có bộ dạng đặc biệt thế nào...

Tô Hỷ Muội vẫn tò mò giống như trước, nàng lật tới lât lui nhìn mấy lần, sau đó bảo:

- Ngưng Vũ, đi thay nó vào.

Khuôn mặt lạnh như băng của Ngưng vũ đột nhiên cương cứng bước vào trong.

Ngưng VŨ mặt lạnh từ sau tấm bình phong đi ra, Trần Tiểu Thiên giương mắt nhìn, suýt chứ nữa rớt con ngươi ra ngoài. Vị lãnh nhược băng sương thị vệ trưởng kia đã cời bỏ áo giáp, thay bộ đồ nội y sεメy mới tinh, hiệu quả kỳ dị.

Bộ áσ ɭóŧ này vốn là hắn án theo hình thể của Ahri mà mua. Mà Ngưng vũ có vóc người so với Ahri có phần cao và đầy đặn hơn. Bộ nội y sεメy trong suốt chật căng bó lấy trên người nàng, khiến đường cong thân thể nàng hoàn toàn bộc lộ.

Huỳnh Giảng không nghĩ đến cái băng sơn mỹ nữ này có thân thể núp dưới áo giáp lại nóng bỏng như thế: bộ ngực đầy đặn nhô cao, nịt vυ" màu đen bao quanh hai vòng thịt tròn căn, khe khẽ lay động theo cước bộ, nhục đoàn tuyết trắng như ẩn như hiện, so với tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn mê người gấp bội.

Có thể tưởng tượng một chút: trong phim cổ trang, Dương quý phi mặc nội y sεメy, một sợi dây buộc áo choàng bằng sa trong suốt choang qua thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Ngưng vũ, sa y chỉ có một cái dây buộc bên hông. Qua sa y mòng và xuyên thấu, có thể thấy cái quần T-string nhỏ bé ở hạ thể nàng. Qυầи ɭóŧ có hai bên tơ mỏng dán trên xương hông, phần dưới hình chữ V bao vừa khéo chỗ cần che của nữ thị vệ trưởng, nhưng ngặt một nỗi nó lại làm bằng thứ hàng dệt trong suốt, nên chẳng che chắn được gì.

Dưới ánh đèn, hạ thể khẽ phập phồng bị Huỳnh Giảng nhìn không thương xót. Ngưng vũ cố gượng nụ cười giống như băng tuyết, đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ. Nàng cố cắn chặt môi đỏ mọng, nện bước cứng ngắc đi tới trước mặt chủ nhân, hàn quang trong mắt tựa hồ muốn đem Huỳnh Giảng gϊếŧ chết.

Tô Hỷ Muội hài lòng đánh giá nữ thị vệ của mình, sau đó nói:

- Xoay người một vòng.

Ngưng Vũ cắn răng xoay người, từ phía sau nhìn lên, cai sợi dây chữ T bị hai cái đùi thon dài trắng trơn của nàng khép che hết, căn bản nhìn không thấy dấu vết qυầи ɭóŧ.

Tô Hỷ Muội che miệng cười nói:

- Quần áo này sao mà tiết kiệm quá vây. Chỉ dùng có một chứ xíu, tơ chừng nửa tấc đã may thành rồi?

Huỳnh Giảng phục hồi tinh thần lại, khiêm nhường nói:

- Nghê Long tơ số lượng vô cùng thưa thớt, không thể làm gì khác hơn là tiết kiệm mà dùng.

Tô Hỷ Muội cười dài.

Huỳnh Giảng suy nghỉ một chút trên xuất hiện máy massa nói:

- Phu nhân nói không sai, đây là thần cụ do Nam hoang Bộ Lạc dùng vu thuật chế luyện thành, chỉ cần theo nếp sử dụng, có thể làm người ta dục tiên dục tử, thật sự mạnh hơn người gấp trăm lần. Cho dù là cô gái có trinh liệt đến đâu đi nữa, dùng tới nó cũng khó mà tự giữ không tiết thân.

- Thế à? Miệng nói đưa ta xem thử một nử nô lại lấy đưa cho Tô Hỷ Muội.

Tô Hỷ Muội nhẹ vỗ về cây gậy xoa bóp, cái thần cụ này quá giống nam tử dương căn, hơn nữa tráng kiện và lớn hơn nhiều, nắm trong tay có thể cảm giác được độ co dãn mặt ngoài của nó, cơ hồ cùng người Thật không khác gì. Nếu so sánh với các nam nô buôn bán ở Ngũ Nguyên thành, nó khác xa một trời một vực.

- cái thần cụ này ở Nam hoang cũng là bảo vật khó có được, phu nhân nếu thấy thích, tại hạ sẽ đưa cho phu nhân dùng thử một chút.

Tô Hỷ Muội trợn mắt lườm hắn một cái:

- Thôi ta xem thử ngươi làm sao thôi miên được làm trên người Ngưng Vũ.

Tô Hỷ Muội hài lòng đánh giá nữ thị vệ của mình, sau đó nói:

- Xoay người một vòng.

Ngưng Vũ cắn răng xoay người, từ phía sau nhìn lên, cai sợi dây chữ T bị hai cái đùi thon dài trắng trơn của nàng khép che hết, căn bản nhìn không thấy dấu vết qυầи ɭóŧ.

Tô Hỷ Muội cười dài:

- Ngươi nói cái thần cụ kia có khắc lục vu thuật kèm theo, có thể làm người ta dục tiên dục tử. Thϊếp thân cùng ngươi đánh cuộc, như thế nào?

Huỳnh Giảng hỏi trước:

- Tiền đánh cuộc là cái gì?

- Ngươi nếu thắng, ta liền thăng ngươi làm thương quán Đầu mục, lần đi Nam hoang tùy ngươi chịu trách nhiệm còn nếu là thϊếp thân thắng... Ngươi phải ghi vào thẻ trẻ này văn tự bán mình, chung thân làm nô ɭệ cho ta.

Huỳnh Giảng nói vẻ mặt ngượng nghịu nói:

- Thương quán Đầu mục cũng chính là lớn hơn đầy tớ một chút, như vậy đánh cuộc này ta quá lỗ lã rồi.

- Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?

Nếu như ta thắng, phu nhân phải chiều ta một đêm!

Tô Hỷ Muội dùng mu bàn tay che miệng, ha ha mà cười, mặt phấn má đào một mảnh xuân sắc, mị thái lan tràn:

- Ngươi là Công Tử hư quá

Huỳnh Giảng nuốt nước bọt:

- Đánh cuộc gì?

Tô Hỷ Muội đưa ngón tay chỉ Ngưng vũ:

- Cho ngươi thời gian một nén hương, dùng nó để cho nô tỳ này tiết thân.

Huỳnh Giảng lộ vẻ mặt ngạc nhiên, mặt Ngưng vũ lại càng trầm như nước, kêu lên:

- Phu nhân!

Tô Hỷ Muội mặt mũi lạnh lẽo, trách mắng:

- Tiện tỳ! ở trong tộc lúc khiến ngươi tới đây, dặn dò ra sao?

Ngưng VŨ hai tay nắm tay, rốt cục không nói gì nữa.

Tô Hỷ Muội cười lạnh một tiếng, phân phó nói:

Ngưng VŨ hai tay nắm tay, rốt cục không nói gì nữa.

Tô Hỷ Muội cười lạnh một tiếng, phân phó nói:

- Hương Khấu, lấy nén nhang.

Tiểu tỳ Hương Khấu tới lư hương lấy một nén nhang cắm vào bên trong, sau đó mang tới một cái sập gụ, đặt ở giữa phòng khách.

Sập gụ ghế dài này không phải là băng ghế bình thường, mà tương tự ghế bác sĩ khám răng. Nó là ghe dựa với một mặt hẹp dài đủ một người nằm, một mặt là lưng ghế nghiêng, có hai cái tay vịn.

Huỳnh Giảng đối với người thiết kế ghế dài này rất thán phục, vì mới nhìn vào đã biết nó có công dụng gì rồi, hoàn toàn là cái giường dùng cho tình thú, hoa dạng mặc dù bớt đi chút Ít, nhưng thực dụng hơn.

Ngưng Vũ ngồi lên sập gụ, sắc mặt lạnh tanh. Nhìn tình hình nàng cùng Tô Hỷ Muội, hai người rõ ràng không phải là quan hệ chủ tớ đơn giản, nhưng tại sao Ngưng Vũ lại phục tòng đối với Tô Hỷ Muội như thế, hiện tại Huỳnh Giảng không đoán ra.

Hương Khấu đã mang nến tới, chuẩn bị đốt nén nhang, bị Huỳnh Giảng quát bảo ngưng lại:

- Chờ một chút! Ta muốn làm phép trước.

Những lời nói dối này khiến tự Huỳnh Giảng cười cười vội vàng lại nói:

- Xin cho ta chén nước trang.

Tô Hỷ Muội khẽ vuốt cằm, tiểu tỳ từ bình sứ trên bàn rót cho hắn chén nước trong.