Chương 28

Chẳng biết lúc nào, hắn đã đi vào một cái chợ lớn, chung quanh mọi người nằm ngồi lộ thiên hỗn tạp, chỗ nào cũng toàn đầu người. Nhưng khác với những chỗ khác, nơi này lại đặt những bục gỗ lớn, có thể dung nạp hơn trăm người, nhỏ thì chỉ để hai ba người đứng trên đó.

Trước những bục này, người mua kẻ bán cải vả không nghỉ, tiếng người ồn ào không khác cái chợ trời mà Huỳnh Giảng nhận bao nhiêu. Tuy nhiên, thứ hàng hóa mà đám người đang giao dịch không phải là da lông hoặc là chiến thú, cũng không phải là lá trà, châu báu, muối ăn, thực phẩm... mà là người sống sờ sờ.

Huỳnh Giảng đến bên cạnh một mộc đài, nhìn mấy đầy tớ có vóc người cường tráng. Bọn chúng cánh mũi to lớn, lỗ mũi ngoác ra, chìa răng nanh, đầu tóc dài thòng, da xanh da đen đủ ca, bên hông quấn một khối khố bẩn thỉu, hai tay bị khóa sắt khóa, vẻ mặt đờ đẫn.

- Mới vừa nhập được mẻ hàng mới đây!

Người bán ở bên cạnh đó lớn tiếng hét:

- Khí lực lớn, nghe lời, còn dễ nuôi! Tùy tiện cho ăn chút gì là có thể làm việc!

Một gã thương nhân đi tới trên đài, trước hết kiểm tra thân thể của bọn chung, nhìn xem có tàn tật hay không, lại dùng lực vỗ vỗ bờ vai của bọn chúng, thử một chút khí lực, cuối cùng bảo bọn chúng hé miệng, ngó nhìn hàm răng có thiếu hay tổn hại gì không.

Người bán khua môi múa mép nói:

- Tuyệt đối hàng thượng đẳng! Thật vất vả mới vân từ phía tây tới, là giống dân bô tộc du mục gần với thú nhân, thân thể bền chắc còn hơn gia súc, không giống như những tên bên kia, ngay cả gió cũng có thể thổi đi, dùng để làm việc còn mạnh hơn gia súc, không tin ngươi thử một chút đi!

Một gã làm việc vặt ân cần đưa rơi tới, thương nhân nhận lấy,

hướng một gã đầy tớ dùng sức quật trên người mấy rơi. Tên đầy tớ bị ban không phản kháng chút nào, mặc dù thân thể của hắn nếu so với thương nhân kia cường tráng hơn nhiều, nhưng ôn thuần hiền diu như sơn dương.

Thương nhân hài lòng thả tay xuống, trà giá:

- Mười lượng bạc.

Người bán giống như bị ô nhục lớn lao, tru tréo:

- Di nô ven đường còn giá mười lăm lượng bạc! với hàng hóa giống như vậy, ít nhất cũng phải trà hai mươi lượng bạc!

Song phương trải qua một phen cò kẻ mặc cả, tranh nhau tới mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng thương nhân mua ba tên đầy tớ, tổng cộng dùng năm mươi lượng

Huỳnh Giảng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng giao dịch đầy tớ, dựa theo cách nói của ahri , thì năm mươi lượng bạc, ở bên trong nội lục chỉ là giá tiền một thớt chiến thú bình thường. Những đầy tớ này thật đúng là chỉ đáng giá tiền một con thú.

Trong cái chợ lớn chật ních thương nhân lui tới như thế, chung quanh mỗi cái mộc đài trưng bày đủ loại đu kiểu dáng đầy tớ, giống như một đống hàng hóa đợi bán. Bọn chúng có kẻ bị khóa sắt, có kẻ bị giam ở trong l*иg gỗ, còn có đám giống như toàn bộ bô tộc bị bắt, nam nữ già trẻ đều có. Hắn thấy một lão nhân đầu hoa mắt trắng, trong ngực còn ôm đứa trẻ chưa đầy tuổi, cuối cùng bị người ta dùng sáu lượng bạc mua lấy.

Điều Huỳnh Giảng ngạc nhiên chính là, hắn lại thấy một bán thú nhân! Tên thú man nhân kia không còn nữa vẻ vũ dũng cùng cuồng mãnh trên binh nguyên. Hắn hai vai bị một xích khóa sắt xuyên qua, máu thịt ở vết thương bầy nhầy, hai tay bị xích sắt trầm trọng quấn chặt, l*иg ngực rộng rãi bị vết thương như bàn ủi nóng áp lên, theo nhịp hô hấp khẽ phập phồng. Cặp ánh mắt làm người ta sợ hãi lúc trước kia hiện giờ phảng phất như tro bụi bị thiêu đốt sạch, không có chút quang thải nào.

Một gã thương nhân dùng giọng cứng nhắc hỏi:

- Có biết dùng phủ không?

Người bán nói:

- Đây là tù binh bắt được trên chiến trường, am hiểu nhất là búa. Mấy ngày hôm trước khi giải qua nam thành cho đấu với mấy nhà, đưa cho hắn một cây mộc côn, uống một ngụm trà mà chỉ nhoáng cái quật ngã 5 tên địch. Nếu như không có xiềng xích, suýt nữa đã để cho hắn thoát đi rồi. Lực lớn vô cùng...

Người bán thao thao bất tuyệt vừa nói, tên thương nhân móc ra một con túi tiền ném qua:

Gã sai vặt hỏi:

- Những người này mua thú man nhân làm cái gì? Không thể làm việc, còn rất hung hăng.

- Nghe nói bọn chúng có một đại giác đấu tràng, đem đầy tớ mua được ném vào bên trong, để cho bọn chúng đánh nhau cùng yêu thu. Mỗi ngày chết mười mấy đầu yêu thú, trên trăm đầy tớ.

Người bán lấy ra một lượng bạc, thổi một ngụm, đặt ở bên tai nghe ngong, sách sách than thở:

- Theo như giá tiền này, thì một ngày mất hơn vạn lượng bạc đây!

Giác đấu tràng như thời cổ La mã? Nhưng thay bằng yêu nhân và yêu thú đấu nhau? Huỳnh Giảng nhớ tới thứ đầu tràng bị liệt vào hàng di sản lịch sử văn hóa kia. Đối với một người đến từ thế giới hiện đại mà nói, nhìn thấy thị trường nộ lê sống sờ sờ trước hết mắt đây, qua là khó tránh khỏi thật nhiều cảm khái, nhìn xung quanh ở trước mặt hắn có một mộc đài, diện tích cũng không quá lớn, có thể đứng mười mấy người. Lúc này trên đài không có một bóng người, chỉ ở bốn góc mộc đài buộc một cái dây thừng.

Bỗng nhiên trên đài sợi dây bị buông ra, một tên gầy sắc mặt xanh lét đi ra ngoài, dắt hơn mấy tên đầy tớ, toàn là nữ. Các nàng này dung mạo khá giống người lục triều, màu da sáng, sống mũi cao thẳng, ánh mắt hơi xếch, đôi môi hồng mà ướŧ áŧ, áo quần khiến Huỳnh Giảng cảm thấy nhìn quen quen, dường như là quần áo của các nhân vật đời phìm tàu khựa mặc mà hắn từng có dịp xem phim.

Các nàng này dùng quần áo cũ rách không đủ để che đậy thân thể, chân trần trụi đứng thành một hàng trên đài. Họ dường như mới vừa bị buôn tới, vẻ mặt không đờ đẫn giống những đầy tớ khác, mà là mang theo ve sợ hãi cùng khϊếp đảm khó có thể ức chế.

Dưới đài tụ tập tới mấy người, có người hô:

- Kỳ lão Tứ, hàng này từ đâu tới?

Hán tử kia vỗ vỗ mông một nữ nô ɭệ:

- Tư nội lục phía đông buôn bán tới. Mua đi, cho ngươi chút chiết khấu!

Người nọ cười nói:

- Lại là đông nội lục. Ngươi áp quan tài buôn đồ cũ tới đây à?

- Giữ lại chờ ngươi mua về dưỡng lão đấy!

Kỳ lão Tứ cười mắng hai câu, sau đó đối với người ở phía sau mộc đài nói:

- Đem hàng cũ ra đây!

Khác với ở đây có chỗ nằm, phía sau mộc đài dùng hàng rào gỗ vây lại, bên trong có mấy cai lều lớn nhỏ không đều. Kém theo một trận tiếng vang tất tất tác tác, một nữ nô ɭệ bị dẫn tới trên đài.

Huỳnh Giảng không tự chủ được mở to hai mắt. Nữ nô ɭệ mới tới vóc người cao ráo phong thuận, mắt xanh mũi thang, da trắng, ngũ quan tinh xảo, lông mày vừa đen vừa rậm, mi tâm còn lưu lại một điểm hồng sắc.

Lúc trẻ tuổi, nàng này nhất định là mỹ nhân xuất sắc. Chỉ bất quá bây giờ tuổi của nàng vào khoảng bốn mươi, khóe mắt hiện nếp nhăn, tóc khô héo mất đi ve sáng bóng. Da mặt nàng ta trắng noãn như vυ" trâu, nhưng đã có vẻ hơi lỏng, tựa như đóa hoa nở rộ bắt đầu khô héo, sắp điêu linh trong bóng chiều...

Kỳ lão Tứ đem nữ nô ɭệ đẩy tới bên đài, kêu lên:

- Đông Nội lục nư nô ɭệ năm tên, tướng mạo xuất chúng, có thể sinh đẻ có thể nuôi con! Bất kể là mua về mình dùng, hay là cho đầy tớ trong nhà lại giống, cũng là hàng hóa thượng hạng!

Phía dưới có người hô:

- Y phục che hết làm sao nhìn ra được?

Tiếp theo có người ồn ào:

- Nói không chừng trên người có ám thương.

- Đúng! Cởi hết kiểm hàng, mua về mới yên tâm!

Dưới đài tiếng kêu la vang thành một đoàn, còn có người nói:

- Kỳ lão Tứ, xem một chút đâu có mất mát gì, bao chặc như vậy là cớ làm sao chứ.

Các nam nhân cười hì hì, tiếng động ngày càng huyên náo, khiến Huỳnh Giảng nhớ tới mình xem trên những web người khóe môi hắn lộ ra vẻ mỉm cười, xem ra bất kể người ở thời không nào, bản tính nam nhân cũng là như vậy a.

Trong tiếng la hét ầm ĩ, một độc nhăn hán tử đi lên mộc đài. Khớp xương hắn bạo lộ ra ngoài, bàn tay vạm vỡ nắm chặt chuôi đao, dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua mọi người dưới đài. Bị tên hung ác nhìn phai, nhung tiếng kêu la lập tức nhỏ đi.

Trấn trụ xong mọi người, độc nhăn hán tử buông chuôi đao ra, dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Lão Tứ, bao các nàng cởi.

Kỳ lão Tứ đáp ứng một tiếng, hướng mấy nữ nô ɭệ nói mấy câu gì đó. Những nữ nô ɭệ yên lặng cởϊ qυầи áo đã gần rách hết xuống, lộ thân thể lõa lỗ ở trên đài.