Chương 9.4: Sao cả hai ký chủ toàn đυ.ng phải nhau vậy!

Thành phần giống nước mắt ư?

Nước mắt của hệ thống không biết được làm từ thành phần gì mà không chịu nổi một chút khổ liền chảy ra, lại vừa có vị ngọt.

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng buông lỏng tay ra.

Chiết Thước buông xuống tâm lý thấp thỏm liền thả lỏng bản thân, cái đuôi vỗ vỗ ngực, lục lạc nhẹ nhàng vang lên.

Đoạn Thanh Mộng đem quả dại còn dư lại đều xử lý hết, bên cạnh truyền đến tiếng vang răng rắc, ngay sau đó trong ngực hệ thống nhỏ xuất hiện một bao đồ ăn vặt.

Mặt trên của bao đồ ăn được in ấn chói lọi chữ to “Đồ ăn vặt dành cho ấu long ”.

Thấy Chiết Thước ăn đến say mê, Đoạn Thanh Mộng hỏi: “Ở đâu ra?”

Miệng Chiết Thước nhét đầy chocolate, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ: “Tôi làm nhiệm vụ cấp.”

Đoạn Thanh Mộng lúc này mới nhớ ra hắn còn chưa biết nhiệm vụ chủ tuyến của hệ thống nhà hắn là làm cái gì.

Vừa hỏi biết được hoá ra là phải trở thành thủ lĩnh Long tộc, phản ứng của Đoạn Thanh Mộng giống y đúc hai vị ký chủ trước đó.

Xem ra vẫn cần hắn ra tay trợ giúp, bằng không với cái thân thể nhỏ bé này, những con rồng khác chỉ cần hắt xì một cái sẽ đem bé rồng bị doạ khóc mất.

Hai người rời rừng cây, đi vào một trấn nhỏ. Lúc trước hắn xử lý một đàn con rối bị mất khống chế, manh mối liền xuất hiện ở chỗ này.

Chiết Thước tò mò mà đánh giá xung quanh, nghe thấy một nhóm nhỏ người dân đang bàn tán về việc gì đó.

“Đứa bé kia vừa rồi lại thắng nữa.”

“Nhưng mà ta nhìn nó lại thấy nó không có vui vẻ mấy."

“Đúng vậy, còn không thấy được nụ cười của nhóc con đó.”

Ánh mắt Chiết Thước sáng lên, nhạy bén cảm giác đây chính là manh mối. Cái đuôi nhẹ nhàng lay động, bèn nhắc nhở Đoạn Thanh Mộng đi dò hỏi một chút.

Đoạn Thanh Mộng đi về phía mấy người dân kia, Chiết Thước liền theo phía sau.

Nhưng mà tầm mắt như nhìn thấy người quen, nghi hoặc mà quay đầu, lọt vào mắt cậu chính là thân ảnh từ trên xuống dưới tràn đầy cao ngạo khinh thường.

Đó là vị ký chủ số 3 nhà cậu aka "một lời không hợp liền muốn gϊếŧ người" —— Nhan Đồng Bách.

Đù! Rốt cuộc sao lại đυ.ng mặt nhau rồi!!?

Chiết Thước sợ tới mức cái đuôi đột nhiên dựng thẳng lên, ôm chặt Đoạn Thanh Mộng, cố gắng đem bản thân mình rúc vào trong ngực Đoạn Thanh Mộng.

Đoạn Thanh Mộng đang dò hỏi tin tức thì hơi khựng lại, rũ mắt nhìn về phía hệ thống đột nhiên nhào vào trong ngực hắn.

Ôn nhu cười khẽ “A Thước làm sao vậy?”

Nhan Đồng Bách cách càng ngày càng gần, trên tay cũng cầm đồ vật manh mối, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Đinh linh linh ——”

Tiếng vang của lục lạc nhẹ nhàng vang lên, hắn quái lại mà ngước nhìn về phía thanh âm phát ra.

Một đạo thân ảnh ăn mặc loè loẹt đưa lưng về phía hắn, tựa hồ đang cúi đầu cùng người trong lòng ngực thì thầm gì đó.

Đây không phải là cái thằng chiếm hạng 2 vừa ăn cướp vừa la làng à, Nhan Đồng Bách ghét bỏ mà dời tầm mắt, “Hừ!”

Thằng đó không làm nhiệm vụ mà đi đùa bỡn người khác, cái đồ không nghiêm túc làm chính sự mà cũng có thể đứng được hạng hai, còn không phải giở trò lén lút sau lưng hay sao.

Nhưng mấy người dân đối diện đối phương tựa hồ cũng là những người hắn muốn tìm, mắt Nhan Đồng Bách lại nhìn manh mối trên tay mình, hắn muốn tìm kiếm một con cự xà, nghe nói con cự xà kia đang ở bên trong trấn nhỏ này.

Hắn nhấc chân bước đến chỗ Đoạn Thanh Mộng.

Chiết Thước phát hiện Nhan Đồng Bách sắp tới đây, khẩn trương nắm mép ống tay áo của Đoạn Thanh Mộng, cậu theo bản năng muốn biến trở về quả cầu trốn đi.

Nhưng làm như vậy phỏng chừng sẽ làm Đoạn Thanh Mộng sinh ra nghi ngờ, vạn nhất hắn muốn hỏi gì đó, cậu không trả lời được.

“Đinh linh linh ——” lục lạc trên cái đuôi lại một lần nữa bởi vì chủ nhân khẩn trương mà rung lắc, Nhan Đồng Bách không tự giác lại nhìn lần nữa về hướng người đang chôn người trong lòng ngực Đoạn Thanh Mộng.

Hắn không thấy rõ người trong ngực, chỉ nhìn thấy một cái đầu có hai viên tròn.