Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Dị Nhân Siêu Phàm

Chương 17: Thiên Tân Vệ Tiểu Đào Viên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một bên khác. Tổng bộ Hoa Đông, Đậu Nhạc cầm một xấp. văn kiện, là văn kiện bảo lãnh Thẩm Xung của nhà họ Thẩm gửi đến. Kỳ thực Nhậm Phi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Đậu Nhạc là được, nhưng nhà họ Thẩm vẫn gửi một tập tài liệu đến đây. Nói cái gì mà Vĩnh Châu là một thành phố nổi tiếng về văn hóa lịch sử của quốc gia, là thành phố đầu tiên được liệt vào trong danh sách “Thành phố kiểu mẫu trong việc nghiêm cấm sử dụng chất cấm”, là thành phố rừng rậm của quốc gia. Nhà họ Thẩm là một gia tộc Dị nhân đời đời sinh sống ở vùng đất Vĩnh Chây này, không có công lao thì cũng đã có khổ lao. Sau khi Thẩm Xung về nhà, gia đình sẽ quản giáo nghiêm khắc, nghiêm túc dạy dỗ, tuyệt đối không cho hắn ta lầm đường lạc lối! Đậu Nhạc đọc mà muốn bật cười. Đây là vinh dự của Vĩnh Châu, liên quan gì đến nhà họ Thẩm các ông?

Cùng lúc này, Thiên Tân...

Trương Ngọc Thanh đi trên con phố lớn, nhìn đèn đóm rực rỡ trên phố, hắn cảm thấy ở đây và Long Hổ Sơn như thuộc về

hai thế giới khác nhau. Một cái là thành phố hiện đại, một cái là rừng già núi độc, mặc dù ở Long Hổ Sơn cái gì cũng có.

Trương Ngọc Thanh hiếm thấy không mặc bộ đạo bào lúc. trước, mà trên người hẳn mặc một chiếc áo nỉ hoodie với quần bò mà Lương Phú Quốc mua cho. Sau khi mặc lên người, Trương Ngọc Thanh cảm thấy cả người mình cũng có chút mùi thanh xuân phơi phới. Mái tóc đen dài đã được buộc lại gọn gàng, càng khiến cho hắn trông vô cùng linh động. Nói cho cùng, Trương Ngọc Thanh bây giờ cũng mới chỉ 18 thôi mà. Nhìn con đường phồn hoa trước mắt, Trương Ngọc Thanh cảm nhận những con người đầy màu sắc ở xung quanh mình, trong số những người này, đa phần đều là người, là những người bình thường. Chỉ có một số ít người là bên trong cơ thể có tồn tại Khí. Mà một bộ phận người này cũng có các loại năng lực khác nhau, bọn họ có sự khác biệt so với người bình thường, cũng được gọi là Dị nhân! Đúng vào lúc Trương Ngọc Thanh cảm nhận được những Khí này, thì cũng có người cảm nhận được Khí của Trương Ngọc Thanh. Dù gì hắn chưa từng có ý định giấu kín Khí của mình, bởi vì trong thế giới này, hoặc là không có gì có thể khiến cho Trương Ngọc Thanh phải 'cố ý” làm gì đó.

Cho dù có thì cũng tuyệt đối không phải là vì cách biệt về thực lực. Trương Ngọc Thanh đã từng đưa ra đánh giá về thực lực của mình, lúc ban đầu khi còn ở Long Hổ Sơn, lão thiên sư nói dùng hết tất cả Khí của toàn thân mới có thể áp chế được Sát khi bên trong cơ thể Trương Ngọc Thanh. Mà nếu Sát khí của Trương Ngọc Thanh là bốn triệu năm trăm nghìn điểm thì lượng Khí của lão thiên sư cũng khoảng tầm bốn triệu năm trăm nghìn điểm. Nếu tính cao hơn chút thì cũng là năm triệu điểm. Mà lượng Khí của Trương Ngọc Thanh bây giờ đã lên đến chín triệu điểm! Điều này chứng minh, xét từ góc độ Khí thì thực lực của hắn đã vượt qua cả lão thiên sư...

Trương Ngọc Thanh đứng trên con phố, đúng vào lúc này, một bàn tay vừa to vừa thô đặt lên vai Trương Ngọc Thanh, hẳn quay đầu nhìn qua, là một gã đầu trọc, cũng là một Dị nhân rất yếu ớt, bởi vì Khí bên trong cơ thể gã ta vô cùng ít ỏi. Gã đầu trọc này có vẻ hơi biếи ŧɦái, bởi vì dáng dấp gã ta cao †o vạm vỡ đầu cạo trọc nhưng lại mặc một chiếc áo hai dây màu hồng phấn có in hình con gấu Lotso, làm cho cơ bắp của gã ta lộ ra ngoài một cách hoàn hảo. Đầu trọc nhướn mày hỏi Trương Ngọc Thanh: “Chàng trai, cậu cũng là người trong giới hả?”.

Trương Ngọc Thanh không trả lời câu hỏi của gã ta, mà lách người tránh thoát khỏi bàn tay của gã ta mới nói: “Xin lỗi, tôi không thích đυ.ng chạm với người khác!”.

Đầu trọc dường như cảm thấy Trương Ngọc Thanh không nể mặt mình, gã ta đè thấp giọng nói với Trương Ngọc Thanh: “Nhóc con, cậu có biết tôi là ai không, cậu có biết cả khu vực Thiên Tân này là ai đang bảo vệ không!?”.

Trương Ngọc Thanh nhướn mày nói: “Thiên Tân thuộc về đại khu Hoa Bắc, nếu như tôi đoán không nhầm thì cả vùng này đều do Từ Tứ bảo vệt”.

Nghe xong câu này, đầu trọc nổi hứng: “Hê, nhóc con, còn quen cả anh Tư à? Nhưng mà ấy à, ban ngày thì nghe lời công ty, còn buổi tối thì phải nghe lời ba anh em của nhà tôi!”

Đầu trọc lại vươn tay về phía Trương Ngọc Thanh, muốn kéo hắn lại. Trương Ngọc Thanh nhíu mày nhìn về phía gã ta: “Đừng chạm vào tôi”.

“Tôi cứ chạm! Cứ chạm! Thì làm sao!”. Đầu trọc càng được nước lấn tới, Trương Ngọc Thanh muốn dùng Lôi Pháp để cho gã thử nếm mùi bản lĩnh của Long Hổ Sơn, nhưng mà xung quanh lại có quá nhiều người bình thường. Đậu Nhạc từng cảnh cáo Trương Ngọc Thanh, trừ phi không còn cách nào khác, nếu không thì không được để lộ năng lực Dị nhân ở trước mặt người bình thường! Trương Ngọc Thanh thở dài, sau đó nhấc chân đạp một cái vào ngực đầu trọc. Một luồng sức mạnh truyền đến, cơ thể của đầu trọc bị đá bay văng ra. Gã ôm chặt chỗ đau đớn trên ngực lăn lộn trên mặt đất. Người xung quanh chạy đến xem càng lúc càng nhiều. Trương Ngọc Thanh thấy vậy thì muốn bỏ đi, nhưng mà đám quần chúng ăn dưa lại hét lên: “Ê, cái người đánh người ta kia, đừng bỏ chạy chứ”.

Điều này khiến Trương Ngọc Thanh cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, cũng đúng vào lúc này, trong đám người truyền đến một tràng tiếng ồn ào: “Ôi da da, nào nào nào, đây là làm sao. nào? Để anh Ba của chúng ta giải quyết xem nào”. Giọng nói truyền đến cũng khiến cho đám quần chúng ăn dưa dạt sang một bên, mà Trương NGọc Thanh lúc này nhìn về phía giọng nói phát ra. Là ba Dị nhân, hai cao một thấp, hai gầy một béo. Nhìn thấy bóng dáng ba người này, lông mày Trương Ngọc. Thanh nhíu chặt lại. Đây là Thiên Tân Vệ Tiểu Đào Viên. Là những thắng nhóc xấu tính có tiếng trong giới Dị nhân ở Thiên Tân, chủ yếu là thực lực của bọn họ không yếu, cho nên rất nhiều Dị nhân chẳng làm gì được bọn họ. Nghe nói ba người này cùng bái sư học nghệ, sau đó lại cùng bị đuổi khỏi sư môn. Ba người bọn họ lần lượt tên là Lưu Phóng, Trương Tài còn có Quan Linh Nhi... nhìn thấy bóng dáng ba người này, không đợi Trương Ngọc Thanh nói gì, đầu trọc đã vừa lăn vừa bò chạy đến bên cạnh người vừa béo vừa lùn, sau đó ôm chân hắn ta khóc nước mắt nước mũi tèm lem mách tội: “Lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi, thắng nhóc kia căn bản không coi ba người các anh ra gì, em đã nói là cả vùng này do ba anh bảo vệ rồi, hắn còn đánh eml”

Nghe đầu trọc nói, Trương Tài nhíu mày nhìn về phía Trương Ngọc Thanh nói: “Thằng nhãi, nó nói có đúng không?”.

Trương Ngọc Thanh nhíu mày nói: "Giả đó!"

Nhưng mà Lưu Phóng lại không muốn nghe Trương Ngọc Thanh nói nhiều, mà ngậm điếu thuốc trong mồm, lắc la lắc lư đi về phía Trương Ngọc Thanh, còn vừa đi vừa vươn tay đặt lên vai Trương Ngọc Thanh... vừa nói: “Thăng nhãi, nói cho mày biết, ở Thiên Tân...”

Không đợi hẳn ta nói hết câu, Trương Ngọc Thanh đã nhấc chân đạp thẳng vào hai quả trứng của hắn ta. Cái đạp này Trương Ngọc Thanh đã khống chế sức lực, đảm bảo có thể làm cho hẳn ta đau muốn chết nhưng cũng không làm hẳn thành tàn phế. Lưu Phóng trải qua một kiếp nạn này, ôm chặt hạ bộ của mình run rẩy lẩy bẩy. Trương Ngọc Thanh lại nói: “Tao không thích người khác chạm vào tao”.

Đúng vào lúc này, Trương Ngọc Thanh nhạy bén cảm giác được, trong đám đông xung quanh hình như đã không có người bình thường nữa rồi. Nếu có người thì đó đều là Dị nhận.

“Mẹ nó!”, nhìn thấy cảnh này, Quan Linh nhi vội vàng chạy lên đỡ Lưu Phóng, mà Trương Tài thì nổi giận đùng đùng nhìn về phía Trương Ngọc Thanh nói: “Mày biết bọn tao là ai không!?”.

Khóe miệng Trương Ngọc Thanh khẽ nhếch lên nói: “Vậy. mày biết tao là ai không?”.

“Tao thèm vào biết mày là ai, ở Thiên Tân...”

Còn chưa đợi Trương Tài nói xong, trên bầu trời bỗng nhiên có một đám mây đen kéo đến “Uỳnh ầm ầm!”

“Uỳnh ầm ầm”. Trên bầu trời có một tia sét đánh xuống, đánh thẳng lên người Trương Tài. “Chúng tao... nói mới tính. Trương Tài há miệng, thở ra một hơi khói đen, sau đó cả người cứng đơ đổ râm xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Quan Linh Nhi dứt khoát buông Lưu Phóng ra, chạy lên ôm lấy Trương Tài: “Trương tài, anh chết thảm quá mà..”, Nhưng khi vừa mới chạm đến cơ thể của Trương Tài thì Quan Linh Nhi cũng cứng đơ người đổ rầm trên mặt đất.

Một hồi lâu sau, Trương Ngọc Thanh mới đạp đạp Trương Tài nói: “Đừng có giả chết nữa, sét kia không đánh chết bọn mày được!".

Trương Tài lúc này mới run rẩy đáp lại: “Ba anh em tao ngày thường không gây nghiệp ác, sao giữa ban ngày ban mặt lại vô cớ bị sét đánh chứ?”.

Trương Ngọc Thanh khoanh tay nói: “Có khi nào có khả năng, sét này là do tao gọi đến không?”.

Trương Tài bị dọa cho run rẩy, vội vàng hỏi: “Mày rốt cuộc là ai?I".

“Long Hổ Môn, Thiên Sư Phủ, Trương Ngọc Thanh!”
« Chương TrướcChương Tiếp »