Chương 19: Triệu Vô Cực bị thu làm tiểu đệ

Hôm nay đến diễn võ trường quả nhiên thu hoạch ngoài dự đoán. Triệu Vô Cực vui vẻ trở lại nhà. Trên đường đi hắn vừa đi vừa suy ngẫm lại mọi thứ, trong đầu hình ảnh lúc quyết đấu như một cuốn phim được chiếu đi chiếu lại nhiều lần để hắn có thể thoải mái nghiên cứu từ đó rút ra bài học. Lấy trí nhớ của Triệu Vô Cực hiện tại, trong đầu mô phỏng lại chiến đấu đã xem chỉ là một chút lòng thành.

Bước đi mải suy nghĩ, Triệu Vô Cực không quá chú ý đi đường, chẳng mấy chốc hắn liền va phải người.

“ Ây da!! là ai mắt mù va phải ta?”

Một tiếng rên làm sực tỉnh Triệu Vô Cực.

Hắn nhìn lại trước mắt,một cái xấp xỉ tuổi của hắn hài tử ngã xõng xoài dưới đất, miệng còn không ngừng kêu đau. Bên cạnh hắn là mấy cái hài tử trạc tuổi hắn, đều vội vã đỡ hắn dậy, giống như là 1 đám tiểu đệ vây quanh lão đại của mình vậy.

“ Khốn khϊếp, mắt chó của ngươi để ở đâu? Lại dám va vào ta, có biết ta là ai không? Còn không xin lỗi? Muốn ăn đòn sao?”

Triệu Vô Cực nhìn một chút cái này đang đối với hắn hống hống hài tử. Thân cao không tính lớn, còn thấp thua hắn một cái đầu, thân thể khá mập mạp chắc là trường kì ít hoạt động lại thêm ăn uống quá nhiều, mặt tròn vo, mắt ti hí, đảo qua đảo lại. Vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt đẹp gì.

Triệu Vô Cực cũng biết hắn là mải suy nghĩ nên đi đường va phải tên này, thực ra là hắn có lỗi trước, Nhưng đối phương vừa mở miệng liền mắng người, giọng còn khó nghe như vậy, Triệu Vô Cực cũng không ưa gì đối phương nhưng vẫn hiền lành cười nói:

“ A, xin lỗi, ta mải suy nghĩ nên vô tình va vào ngươi. Ngươi tên gì? Trở lại ta sẽ gửi thuốc trị thương cho ngươi?”

Thuốc trị thương nhà hắn có chính là nhiều, hơn nữa loại này thương ngoài da chỉ cần một chút phàm dược là đủ. Hắn cầm bao nhiêu mẫu thân hắn cũng chả thèm để ý.

Bàn tử kia nghe vậy, liền đánh giá Triệu Vô Cực một chút. 1 thân kim y, lại còn thêu hoàng kim đĩnh hết sức lòe loẹt trang điểm, 1 cỗ thổ hào khí đập thẳng vào mặt khiến hắn hết sức khó chịu. Ở ngoại môn còn chưa thấy hài tử nhà ai dám cùng hắn khoe giàu, hắn còn chưa kịp nói,1 cái tiểu đệ rất chân chó phối hợp trả lời:

“ Đại ca ta chính là Ngụy Tuấn, con trai của Ngoại môn Ngụy trưởng lão, quản lí ngoại môn sự vụ. Phần lớn công việc ở ngoại môn đều phải qua trưởng lão gật đầu mới có thể làm được. Đại ca ta là con trai duy nhất của Ngụy trưởng lão, ngươi lại dám va vào làm bị thương đại ca, liền xin lỗi nhẹ nhàng vậy là xong à?”

Ngoại môn Thanh Vân Tông có rất nhiều trưởng lão. trưởng lão trông coi dược viên, trưởng lão trông coi luyện khí thất, trưởng lão hình đường, trưởng lão nhiệm vụ đường... Đếm qua đếm lại cũng mười mấy cái. Ngụy trưởng lão là một trong số đó. Rất nhiều trưởng lão đều không có con, chỉ thu đệ tử, những đám này trưởng lão nhị đại từ nhỏ được nuông chiều thành thói, tứ phía gây chuyện thị phi, rất thích bắt nạt người khác. Triệu Vô Cực không cần xem tận mắt cũng biết điều này, huống chi hắn còn đang hiện trường lĩnh giáo. Còn cái này Ngụy Tuấn, tên cùng người đúng là thiên soa địa biệt,nuôi được 1 đàn tiểu đệ quả nhiên ra sức, chân chó 10 phần.

Triệu Vô Cực lại nói: “ ta không chỉ xin lỗi rồi, còn đền bù thuốc chữa thương, chỉ là va chạm nhẹ do đi đường mà thôi, không cần làm quá mức như thế chứ?”

Cái kia vừa nãy tiểu đệ lại lập tức phản bác: “ chỉ là va chạm nhẹ? Đền thuốc liền xong? Thế ta đâm ngươi mấy đao xong xin lỗi đền thuốc là xong nhé? Đại ca ta thân thể tôn quý sao có thể đơn giản thế liền xong?”

Triệu Vô Cực nhìn cái này tiểu đệ một chút, trong lòng khâm phục vô cùng nghĩ “ Ngươi nếu trọng sinh ở Trái Đất không đi làm luật sư hoặc đi chơi cung đấu cái gì thật uổng phí tài năng”.

Thở dài một tiếng, hắn nói: “ được rồi, thế các người muốn sao?”

Cái kia tiểu đệ cực kì tinh minh, không hề nói nữa mà lại quay sang nhìn Ngụy Tuấn. Ngụy Tuấn đối với hắn biểu hiện rất thỏa mãn, trong lòng điểm cái tán, bên ngoài lại không biểu hiện gì.

Hắn đánh giá Triệu Vô Cực một phen, Triệu Vô Cực sinh ra liền thừa hưởng của phụ mẫu hắn khuôn mặt, còn nhỏ nhưng đã tiểu soái, điều này khiến Triệu Tuấn vốn tự cho mình là đẹp trai ghen tị vô cùng. Ăn mặc lại sang trọng hẳn là con trai của trưởng lão hoặc ngoại môn đệ tử nào đó, dù sao trang phục của hắn chỉ làm phàm trang mà không phải pháp khí, Triệu Tuấn nếu muốn tốn ít ngân lượng cũng có thể mua được cho nên hắn quyết định muốn thu Triệu Vô Cực vào dưới trướng của mình làm tiểu đệ.

Hắn liền híp mắt nhìn Triệu Vô Cực nói:

“Ngươi chỉ cần quỳ xuống dập đầu tạ tội là được rồi”

Triệu Vô Cực trong lòng bắt đầu nhen nhóm phẫn nộ, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:

“ cái này không thể nào”

“ Không thể? Vậy được, cho ngươi 1 lựa chọn nhẹ nhàng hơn. Làm tiểu đệ của ta, giống như bọn họ, từ nay về sau ta sai đâu đánh đó,sau này ở ngoại môn ta bảo kê ngươi”

Triệu Vô Cực quả thật muốn phun cười. Cho hắn đi làm tiểu đệ? Mới bao nhiêu tuổi đã biết bảo kê? Ngươi thật sao không đi làm du côn mà lại ở Thanh Vân Tông? Triệu Vô Cực mấy hôm trước còn lập chí Tiếu ngạo thương khung đâu hôm nay liền được người cho thu tiểu đệ.

Thở dài một tiếng, thế sự vô thường a. Triệu Vô Cực lại nói:

“ Ta đã đáp ứng đền bù thuốc trị thương cho các ngươi, các ngươi còn không biết đủ. Cả 2 điều kiện này đều không thể. Ta không làm. Các ngươi còn muốn thế nào?”

“ Muốn thế nào? Không phục liền đánh phục ngươi? Hầu tử, lên đánh hắn cho ta?”

Bàn tử Ngụy Tuấn thấy Triệu Vô Cực không biết tốt xấu liền tức giận, hất tay hô to.

Đắc lực chân chó tiểu đệ lúc nãy vừa làm khó dễ Triệu Vô Cực liền là Hầu tử, hắn lập tức hung hãn xông tới, 2 tay mở rộng muốn ôm Triệu Vô Cực vật ngã xuống đất 1 trận đánh đập. Thuần 1 kiểu du côn đường phố đánh lộn.

Triệu Vô Cực liền biết hắn từ chối sẽ phải động võ, từ lâu chuẩn bị sẵn sàng trận địa nghênh địch, tinh thần tập trung 10 phần. Nhưng hắn đánh giá cao đám này hài tử rồi, võ kĩ không có, luyện thể cũng không, càng đừng nói đến linh pháp.

Hầu tử 1 đường xông tới, chạy đến trước mặt Triệu Vô Cực. Hắn vừa bước vào phạm vi tấn công của Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực liền không hề khách khí thả thâp thân thể, xuất ra một cái trực quyền vào bụng Hầu tử.

Hầu tử thế chạy bỗng đột ngột dừng lại, hắn chỉ cảm thấy như vừa bị một con dã man tê ngưu húc vào bụng, nước mắt,nước mũi, nước bọt theo trên mặt hắn lập tức tràn ra. Đau, khiến hắn muốn chảy nước mắt. Cơn sốc từ bụng truyền tới làm miệng hắn sùi bọt mép. Hầu tử lập tức ngã gục xuống đất co giật mấy cái ngất đi.

Triệu Vô Cực thể chất mạnh mẽ thế nào? Đối với người lớn mà nói cũng không quá đáng kể. Đánh, hẳn là vẫn đau. Nhưng đối với bằng tuổi hài tử mà nói tay nâng 20kg tạ đá đánh vào người chưa luyện thể bao giờ có thể 1 quyền 1 mạng. Nếu hắn không nương tay Hầu tử đâu chỉ sùi bọt mép ngất đi.

Ngụy Tuấn cùng mấy cái tiểu đệ thấy thế liền trợn mắt há hốc mồm. Dường như đá phải thiết bản. Tên này nhìn qua mỏng manh hài tử lại có lực lớn vậy sao? Triệu Tuấn trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, hắn biết hôm nay nếu không đánh gục được đối phương hắn liền phải tai vạ, lièn hô to: “ Sợ cái gì, hắn chỉ có 1 người chúng ta đông người. Cả 3 ngươi cùng lên đánh hắn hắn có thể đỡ được sao? Xông lên”

Nói xong Ngụy Tuấn liền đẩy 3 tên tiểu đệ ra, lúc này bên người hắn chỉ còn duy nhất 1 tên tiểu đệ mà thôi.

3 người bị đẩy ra nhìn nhau một chút, nuốt một ngụm nước bọt. Bọn hắn có 3 người Triệu Vô Cực chỉ có 1, nếu thật đánh chưa hẳn sẽ thua. Nếu không đánh trở lại Ngụy Tuấn đối phó bọn hắn thì làm sao bây giờ? 3 người cùng nhìn nhau một chút liền ăn ý cùng xông lên, tư thế đều là lưu manh đánh lộn cấp bậc.

Triệu Vô Cực lập tức di chuyển cơ thể đến người lao tới nhanh nhất, gần với hắn nhất, hắn cố ý dùng người này làm tạp vị để 3 người không thể cùng 1 lúc tấn công hắn. Đây là trước đây hắn chơi game thu được kinh nghiệm.

Một quyền xuất ra, 1 cái tiểu đệ 2 chân nhấc khỏi mặt đất bay lùi trở lại, co giật mấy cái liền không đứng lên được, cả người co lại 1 đoàn như con tôm. Tiểu đệ thứ 2 lao tới, Triệu Vô Cực tay nhanh mắt lẹ liền bước nhỏ 1 bước sang bên trái, tay phải bắt lấy cổ tay đối phương, chân phải liền đá vào đầu gối hắn. Tên này tiểu đệ liền như diều đứt dây bay ra ngã 1 cái chó gặm bùn, xong ôm chân kêu đau inh ỏi. Cái thứ 3 tiểu đệ xông tới, Triệu Vô Cực cũng lười dùng cái gì chiêu thức, lợi dụng lợi thế chiều dài sải chân liền tung 1 cước vào bụng hắn, tên này tiểu đệ cũng lập tức biến thành tôm cong sùi bọt mép.

Triệu Vô Cực đánh ngã 3 cái tiểu đệ, hắn cũng không co chút nào cảm giác thành tựu. Đối với hắn việc này giống như là học lí thuyết xong thì nên thực hành một chút, cũng không có bao nhiêu độ khó có thể nói. Hắn quay sang nhìn Ngụy Tuấn nói: “ nếu ngươi không còn chiêu gì bài tẩy, vậy liền chuẩn bị tinh thần đi thôi”

Ngụy Tuấn sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng nghĩ tới người đang đứng sau lưng hắn, hắn lá gan liền trướng mấy phần, phẫn nộ quát: “ Hàn Tùng, ngươi đánh bại hắn, từ nay về sau ngươi liền là tay phải của ta, ta cũng sẽ bảo cha ta cho cha mẹ ngươi ở ngoại môn được 1 công việc thoải mái”

Hàn Tùng là con trai của một cặp vợ chồng tu sĩ ở ngoại môn Thanh Vân Tông, phụ mẫu hắn thiên phú tu luyện không quá tốt, sau này đều gặp phải bình cảnh liền thoái chí, đàm luận yêu đương sinh ra hắn. Có điều không giống những người khác chọn lựa rời môn phái tạo thành tu tiên gia tộc, cha mẹ Hàn Tùng vẫn tiếp tục lưu lại môn phái, có thể là thấy môn phái so bên ngoài dễ sống hơn cũng khó nói.

Hàn Tùng nghe Ngụy Tuấn nói vậy liền bước ra phía trước, hắn thân cao liền bằng với Triệu Vô Cực nhưng dáng vẻ thì lại to lớn hơn nhiều. Là do khung xương kết cấu. Hàn Tùng cũng biết mình thiên phú tu luyện không quá tốt nên từ nhỏ cha mẹ hắn đã cho hắn luyện thể, hi vọng sau này có thể hỗ trợ hắn trên con đường tu luyện.

Hàn Tùng đứng trước mặt Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực liền cảm giác được một trận căng thẳng. Hắn biết lần này gặp được đối thủ.