Triệu Vô Cực bị hắc sơn đè nặng, phải một tuần thời gian hắn mới có thể từ trung tâm hắc sơn chui được ra mép hắc sơn.
Mỗi lần đều là Triệu Vô Cực gồng lên toàn bộ sức lực cơ thể cố gắng rướn người đi tới, còn muốn hắn trực tiếp nâng lên hắc sơn, điều này hoàn toàn không khả năng.
Có thể làm được đến mức này, đã là hắn hiện tại cực hạn.
Triệu Vô Cực bò ra tới được mép hắc sơn, hắn giống như cảm nhận được cái gì ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Lúc này Vô Ưu hòa thượng đang đứng ở trên một ngọn cây gần đó, hứng thú dạt dào nhìn về phía Triệu Vô Cực sau đó nói ra:
“ cũng tốn không ít thời gian a, ta tính toán thời gian cũng vừa vặn, hôm nay ngươi liền có thể bò đi ra cho nên ở sẵn chỗ này chờ ngươi.
Cảm giác bị đại sơn đè nặng thế nào?”
Triệu Vô Cực thở ra một hơi, sắc mặt có chút mệt mỏi nói ra:
“ quả thật không dễ chịu chút nào, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên ta có thể khắc sâu cảm nhận như thế nào là bị trấn áp, chân chính không có chút sức lực nào phản kháng.
Cảm giác này a, thật con mẹ nó khó chịu!”
Vô Ưu nghe Triệu Vô Cực nói xong lập tức cười ha ha:
“ đúng vậy, rất nhiều yêu ma quỷ quái bị chúng ta phật môn đại năng trấn áp đều có chung cảm giác này với ngươi!”
Triệu Vô Cực hiều kì nhìn hắn:
“ phật môn, không đúng, Đại Lôi âm tự các ngươi còn có thể gặp phải không thể gϊếŧ chết yêu ma quỷ quái mà phải dùng trấn áp thủ đoạn đến đối phó đối phương sao?”
Vô Ưu sảng khoái tiết lộ:
“ đương nhiên.
Trong tu chân giới này cũng không thiếu thứ lạ, có những thứ tu vi cực kì cao siêu, cho dù là chúng ta Đại Lôi âm tự trụ trì cũng không thể nào đánh bại đối phương, chỉ có thể dùng trấn áp thủ đoạn làm chủ, hi sinh đại giới mới có thể giam cầm đối phương, tránh cho tu chân giới gặp một trận hạo kiếp.
Ngoài ra còn có một số tồn tại là bất tử bất diệt, đã bị giam cầm hàng ngàn thậm chí hàng vạn năm, từ rất nhiều đời trước trụ trì liều mạng giam cầm xuống.
Đám này yêu ma quỷ quái mấy vạn năm trước các vị đại năng cũng gϊếŧ không chết chứ đừng nói bây giờ chúng ta đám này hậu bối.
Rất nhiều yêu ma quỷ quái đều bị giam cầm ở Đại Lôi âm tự chúng ta cùng các phật môn đại tự chỗ sâu.
Một khi những cái này đại miếu tự bị người hủy diệt, rất có thể những yêu ma quỷ quái này cũng sẽ nhân cơ hội phá phong mà ra, bởi vậy phật môn chúng ta có thể ở trong tu chân giới có địa vị cao lại hiếm khi gặp phải người công kích cũng là vì lí do này.
Nếu như nói ai là người muốn công kích chúng ta phật môn thánh địa nhất vậy thì chỉ có ma tu cùng quỷ tu mà thôi.
Một khi gặp phải người công kích mấy cái khác thế lực cũng rất nguyện ý giúp đỡ chúng ta một tay, bởi vì nếu như chúng ta thật sự bị công phá, vậy tu chân giới chỉ sợ cũng phải đón chào một trận hạo kiếp!”
Triệu Vô Cực nghe vậy có chút giật mình, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói về đám người phật môn này một ít bí ẩn.
Không ngờ bọn hắn bên trong tông môn lại cất chứa những cái này to lớn bom hẹn giờ.
Quả thật khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Nhưng nếu chỉ một mình đám người phật môn làm chuyện nguy hiểm này, bọn hắn thật sẽ đồng ý sao?
Triệu Vô Cực có thể chắc chắn một điều, phật môn đề cao từ bi hỉ xả, cứu vớt chúng sinh khỏi khổ hải làm chủ nhưng bọn hắn cao tầng nhân vật cũng không phải đồ ngốc.
Ôm bom nhiều cũng không phải là cái gì tốt sự tình.
Một cái còn không sao rất dễ có thể kiểm soát, nhưng một khi quá nhiều yêu ma quỷ quái cần trấn áp,bọn hắn cũng sẽ phân thân bất lực.
Mà đám yêu ma quỷ quái này tập hợp về một chỗ rất dễ có thể cùng nhau gây chuyện, phá ra phong ấn.
Bởi vậy phật môn có thể ôm bom, cũng có thể ôm đại lượng bom, nhưng bọn hắn chắc chắn không một mình mạo hiểm
Công việc này mọi người chỉ sợ đều có phần.
Như vậy Thanh Vân Tông làm đệ nhất tông nội bộ bên trong có phải hay không cũng đang phong ấn không ít yêu ma quỷ quái?
Nếu thật sự là như vậy tại sao đến giờ hắn cũng chưa biết được tin tức gì? Là đám người muốn ẩn giấu hắn, vẫn là chưa có dịp nói cho hắn biết?
Triệu Vô Cực trong lòng nghi hoặc, mà Vô Ưu thì giống như hiểu được hắn đang nghĩ gì, ánh mắt cực kì thâm thúy nhìn lấy hắn nói ra:
“ xem ra ngươi cũng không quá biết rõ chuyện này a.
Thanh Vân Tông cao tầng cũng chưa đem rất nhiều nội tình nói cho ngươi rõ, điều này cũng nói rõ, hoặc là ngươi chưa nhận được sự tin tưởng của bọn hắn, bị bài xích ở bên ngoài cơ mật tình báo, hoặc là bọn hắn không muốn ngươi quá sớm quan tâm những thứ này!
Theo ta thấy, lấy thân phận cùng cảnh giới tu luyện của ngươi, chỉ sợ là loại sau đi!
dù sao ta cũng nghe nói qua, ngươi chính là Thanh Vân Tông đệ nhất thiên tài luyện đan sư, ở tuổi của ngươi mà có thể có được cảnh giới cùng thành tựu như vậy quả thật không đơn giản, nói đúng ra thì là khiến người ta khó mà tin tưởng.
Thời gian của ngươi chỉ sợ đều dùng ở trong tu luyện cùng tìm hiểu đan đạo đi, bởi vậy cũng không có mấy thời gian quan tâm những thứ khác, cái này liền có thể nói thông!”
Triệu Vô Cực lần nữa lấy lại tinh thần nhìn về phía Vô Ưu nói ra:
“ ngươi có thể nhìn thấy hoặc là nói cảm nhận được ta là bao nhiêu tuổi sao? Nếu không thì ngươi đã sớm có được tình báo của ta?”
Triệu Vô Cực từ trước đến giờ cũng chưa hề nói qua hắn bao nhiêu tuổi, mà tên Vô Ưu hòa thượng nói chuyện như thể đối phương vô cùng hiểu rõ hắn vậy, điều này khiến hắn trong lòng Triệu Vô Cực có suy đoán.
Vô Ưu hòa thượng không đáp chỉ là cười một cái, sau đó hắn lại nói ra:
“ Ngươi tiếp tục tu luyện đi a, ta đi trước đây!”
nói xong hắn lập tức ngự không rời đi, rất nhanh liền biến mất ở trong đại sâm lâm.
Triệu Vô Cực nhìn Vô Ưu hòa thượng bóng lưng mắng thầm một tiếng:
“ làm gì thần thần bí bí, Hừ!”
hắn hừ lạnh một tiếng, lần nữa phát động toàn thân lực lượng, đem cái này hắc sơn nâng lên một chút, sau đó vội vàng hướng về phía trước lao người đi tới, tránh thoát hắc sơn áp chế.
Ầm!
Hắc sơn mạnh mẽ đập nện xuống mặt đất, khiến đại địa ầm ầm rung động, bụi mùi bắn ra bốn phía.
Triệu Vô Cực có chút chật vật từ mặt đất đứng lên, hắn thở dài một tiếng nhìn cái này hắc sơn:
“ một tuần này mỗi ngày đều vất vả từng chút từng chút một bước lên mới có thể chui ra khỏi cái này hắc sơn bao phủ phạm vi.
Mà hắc sơn cũng đè nặng khiến cho cả người hắn mỏi nhừ, cơ thể như muốn tháo rời ra từng khúc đồng dạng.
Nếu không phải Triệu Vô Cực thể lực kinh người, chỉ sợ hắn cũng không thể chịu nổi như vậy thời gian dài đè ép.
Nhưng hắn cũng không phải không có cái gì thu hoạch.
Hắc sơn áp bức cảm giác cực mạnh khiến cho hắn đối với chữ ‘trấn’ càng khắc sâu cảm ngộ, đối với bản thân "ý" càng thêm hiểu rõ, phát huy ra "ý" càng thêm mạnh mẽ.
Triệu Vô Cực tin tưởng, chỉ cần hắn hảo hảo ngồi lại suy ngẫm một thời gian, hắn nhất định sẽ có thể đem bản thân ý cảnh tăng lên một cái càng cao cấp hơn cảnh giới.
Tinh thần hơi động một cái, hắc sơn vốn to như một toàn tiểu sơn lập tức thu nhỏ lại, nằm gọn trong tay hắn.
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, hướng về hồ nước bay đi, tắm rửa sau đó trở về động phủ nghỉ ngơi.
........
Ba ngày sau, phía trước động phủ, Triệu Vô Cực vươn vai hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí trong lành.
Bế quan ba ngày, hắn đã hoàn toàn đem cảm ngộ mà một tuần nay hắn thu hoạch được cho tiêu hóa, bởi vậy Triệu Vô Cực lúc này tâm tình rất náo động, hắn muốn tìm một đầu yêu thú thử một chút.
Hắn còn nhớ rõ đầu kia Hắc dực miên xà lúc trước bị hắn dùng Phần Thiên thủ đánh tới, đối phương chỉ là thần sắc hơi biến một cái, trở nên vô cùng nghiêm trọng xem hắn như đại địch mà thôi.
Còn về trấn áp chi ý cùng tinh thần đe dọa khiến đối phương hoảng hốt tất cả đều không thể nào làm được.
Cùng cảnh giới hoặc vượt cảnh giới với hắn yêu thú hoàn toàn không hề sợ hãi hắn Phần Thiên thủ ý cảnh một chút nào.
Bởi vậy Triệu Vô Cực lúc này muốn thí nghiệm một chút, rốt cuộc hắn vất vả một tuần chịu khổ sở bị hắc sơn đè nặng cảm ngộ đi ra đồ vật rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Rất nhanh hắn liền tìm thấy một đầu trúc cơ kì đỉnh phong hoa ban lão hổ yêu thú.
Đối phương đang ở trong bụi cây ẩn nấp,ánh mắt hau háu nhìn về phía xa một đâu hươu sao.
Nếu không phải Triệu Vô Cực phương hướng tới chính là phía sau của nó, hắn cũng phải mất chút thời gian mới có thể phát hiện ra đối phương.
Thấy cái này hoa ban hổ, Triệu Vô Cực theo thói quen ném tới một cái dò xét:
Tên: Hoa Ban yêu Hổ
Thân phận: Vô tận sơn mạch yêu thú
Cảnh giới: trúc cơ đỉnh phong
Đặc thù thể chất: không
Võ công: lợi trảo, cắn xé, phong khiếu, phong nhận trảo.
Thần thông: thiết vĩ
Trạng thái: khỏe mạnh
Độ thân mật: 0
Ghi chú: ở trong trúc cơ kì, nó đã là hàng đầu yêu thú!
Triệu Vô Cực nhìn thấy thông tin của Hoa ban hổ trong lòng lập tức vui sướиɠ, hắn chính là muốn tìm một đầu cường đại một chút yêu thú cùng cảnh giới với hắn, đối phương khí thế lại không được quá yếu, thú tính mãnh liệt, như vậy mới có thể khảo nghiệm ra hắn bây giờ tiến bộ có bao nhiêu lớn.
Hoa ban yêu hổ đang săn mồi giống như có cái gì cảm ứng, quay đầu lại thấy là Triệu Vô Cực xông tới lập tức từ bỏ đi săn, cả người đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Vô Cực phát ra nộ hống:
“ Gào!”
Một đạo đe dọa rít gào vang lên, Triệu Vô Cực vốn đang cách mặt đất ba bốn mét ngự không bay tới lập tức rơi xuống đất.
Bịch!
Hai chân hắn mạnh mẽ đạp lên thực địa, ánh mắt nhìn về phía đầu này Hoa ban hổ, lộ ra có chút ngạc nhiên.
Đầu này yêu hổ vậy mà còn biết cấm không thuật, quả nhiên không tệ nha.
Cấm không thuật là một loại yêu thú đặc hữu phép thuật, chuyên dùng để đối phó nhân loại tu sĩ.
Bởi vì nhân loại tu sĩ trúc cơ kì đã có thể ngự không, mà yêu thú muốn chân chính ngự không phi hành phải chờ tới nguyên anh kì hóa hình sau mới có thể làm được.
Nhưng yêu thú cũng không phải là không cách nào ở trúc cơ kì ngự không, chỉ cần bỏ qua cơ hội thức tỉnh thần thông ở trúc cơ kì liền có thể trực tiếp học được ngự không.
Cái này có thể ở tiên kì làm cho bọn nó có được to lớn bầu trời ưu thế, nhưng cũng bởi vậy làm cho bọn nó chiến đấu lực trở nên vô cùng yếu đuối so với yêu thú khác.
Bởi vậy chỉ cần có chút thông minh yêu thú đều sẽ không đi con đường này, trừ khi giống như là Sơn nhũ động bên trong đầu kia yêu nhện không chọn lựa thức tỉnh thần thông lại chọn ngự không, cuối cùng cũng chẳng làm được cái gì ra hồn.
Cho dù không thể ngự không nhưng cấm không thuật là rất nhiều cao cấp yêu thú đều biết pháp thuật, bọn nó có thể dựa vào cái này phép thuật làm rơi xuống tu sĩ, sau đó lại cận thân đánh gϊếŧ.
ở dưới mặt đất tu sĩ đối với yêu thú cũng không còn nguy hiểm như vậy.
Ai là thợ săn ai là con mồi còn chưa nói rõ đây.
Nhưng không phải yêu thú nào cũng sở hữu cái này pháp thuật, ở trong đám yêu thú cũng chỉ có những con hàng đầu tồn tại như đầu này hoa ban hổ mới có được Cấm không thuật.
Triệu Vô Cực vừa rơi xuống đất, yêu hổ lập tức đối với hắn phát động gào rống.
Mà cái này một rống cũng không phải chỉ là đơn giản đe dọa mà thôi, đây chính là nó tuyệt chiêu phong khiếu.
Hàng trăm hàng ngàn nhỏ bé phong nhận lập tức ngưng tụ mà ra, hướng về Triệu Vô Cực phương hướng chém gϊếŧ mà tới, khiến cho hắn lông mày nhíu lại một cái.
Triệu Vô Cực dưới chân dẫm mạnh một cái, mặt đất bị hắn đạp ra một cái hố nhỏ, sau đó thân hình như quỷ mị hướng về một bên lập tức di chuyển mà đi.
Phong nhận hóa thành lốc xoáy quét tới, ầm ầm bắn tới phía sau Triệu Vô Cực vị trí trước đây mấy gốc cây, đem bọn nó chặn ngang chặt đứt.
Trong rừng lập tức tràn đầy đại thụ gãy đổ âm thanh vang lên, mà đầu kia hươu sao thì đã sớm bị bên này chiến đấu dọa sợ chạy mất dạng.
Hoa ban hổ một kích không thành công liền thu chiêu ngậm miệng lại.
Nó ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Triệu Vô Cực, đánh giá lấy cái này có thể tránh thoát nó tập kích nhân loại.
Hoa ban hổ đối với Triệu Vô Cực có hứng thú, đáng tiếc Triệu Vô Cực lại không hề đối với nó có hứng thú một chút nào.
Hắn trên người linh lực phun trào, một cỗ kinh khủng linh áp bỗng nhiên hiện ra, hướng về yêu hổ như là nước lũ cuồn cuộn xông tới.
Hoa ban hổ cả người lông tơi dựng đứng lên, ánh mắt có chút kinh hãi mà nhìn lấy cái này nhỏ bé nhân loại.
Triệu Vô Cực thân cao mét tám gần mét chín, nhưng đối với đầu này bình thường cao đã hơn hai mét yêu hổ mà nói, quả thật cũng rất nhỏ bé.
Cảm giác chỉ cần nó đơn giản nhào tới cắn xé, Triệu Vô Cực liền không thể nào chịu nổi.
Nhưng không ngờ trên cái này nhỏ bé nhân loại vậy mà ẩn chứa to lớn như vậy sức mạnh, mà nó phải đợi Triệu Vô Cực đến khá gần mới nhận ra được, nếu Triệu Vô Cực muốn đánh lén nó, như vậy nó đã khó lòng tránh thoát.
Cái này đủ chứng minh tên nhân loại này liễm tức công phu cực cao, là một cái cực kì đáng sợ thợ săn.
Tuy đối phương cảnh giới chỉ bằng với nó, nhưng thực lực hoàn toàn không thể dùng cảnh giới để cân nhắc, nếu có khinh thường, nó tất phải trả đại giới.
Hoa ban yêu hổ còn đang cảnh giác nhìn lấy Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực lại đối với nó không có chút nào xem xét chi ý.
Hắn tay phải giơ ra, trên bầu trời một cái to lớn lam diễm đại thủ xuất hiện, ở giữa lòng bàn tay một cái chữ Vạn cũng đồng thời sáng lên.
Giữa Triệu Vô Cực cùng hoa ban hổ bầu không khí bỗng nhiên trì trệ xuống, giống như là bị trọng lực gia trì, cảm giác nặng nề khiến người ta nghẹt thở đến cực hạn.
Mà Hoa ban yêu hổ thấy cảnh này gương mặt lập tức toát lên nồng đậm vẻ sợ hãi, cả người như là bị điểm định thân thuật đồng dạng đứng ngây người tại chỗ.
Tuy là ban ngày nhưng Phần Thiên thủ lam diễm vẫn có thể chiếu sáng cả một vùng trời, sóng nhiệt nóng rực tràn lan ra tứ phía khiến cho không khí khô khan, cảm giác cho dù chỉ là hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Phần Thiên thủ cứ như vậy đè ép mà xuống, hướng về đang ngây người Hoa ban hổ vỗ tới.
Mà hoa ban hổ giống như bị dọa sợ, cả người ngây ngốc tại chỗ, không chút nào phản ứng lại, hoàn toàn bị Triệu Vô Cực khí thế cùng "ý" dọa sợ ngây người.
Triệu Vô Cực khóe miệng kéo ra một cái tà tiếu, xem ra hắn một tuần này chịu khổ cũng không uổng a.
Nhưng Triệu Vô Cực chưa vui mừng được bao lâu, Hoa ban hổ giống như là đối với sinh tử nguy cơ sản sinh phản ứng, ánh mắt không có tiêu cự cũng dần dần phục hồi phục lại.
“Rống!”
Hoa ban yêu hổ phát ra một tiếng tràn đầy giận giữ cùng sợ hãi rống giận, cả người nhanh chóng biến to, trong nháy mắt chiều cao đạt tới bảy mét, dài hơn mười mét, trên miệng ngưng tụ hàng ngàn nhỏ bé phong nhận, đối với Phần Thiên thủ đang đánh xuống lập tức phun ra.
Yêu lực cùng linh lực tạo thành lam diễm nhanh chóng va chạm, giảo sát lẫn nhau.
Hoa ban yêu hổ quả thật sợ hãi đến suýt chút nữa chân nhuyễn.
Không ngờ một cái nho nhỏ nhân loại lại có thể đánh ra như vậy ác liệt chưởng pháp, nó vừa rồi bị đối phương "ý" ảnh hưởng tới, suýt chút nữa không thoát ra nổi.
Cái kia sơn băng địa liệt cảm giác, quả thật quá chân thực rồi, khiến nó trong lòng còn sợ hãi đây.
Hoa ban yêu hổ vừa giận vừa sợ, nó trong lòng thề, nhất định phải liều chết phản kháng, không thể đơn giản liền thua nhân loại này được, làm nhục nó Sơn lâm chi vương giống loài.
Nhưng Hoa ban yêu hổ bỗng nhiên ngạc nhiên phát hiện, cái kia như ác ma chi thủ muốn đòi mạng nó bỗng nhiên dần dần tan biến, bị nó yêu lực tạo thành phong nhận cho đánh tan.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía trước, cái kia nhân loại vậy mà không biết lúc nào đã bỏ chạy mất hút, một cái bóng hình cũng không lưu lại.
Hoa ban yêu hổ bỗng nhiên có cảm giác giống như vừa rồi là ảo giác đồng dạng, cái kia nhân loại cũng chưa hề xuất hiện qua ở chỗ này.
Mũi ngửi ngửi một chút, hoa ban yêu hổ lập tức phát ra một tiếng rống gầm giận giữ.
Không phải là ảo giác, nhân loại kia thật sự đến đánh nó, đối phương tuy không ở đây nhưng mùi của đối phương còn lưu lại ở đây, không thể nào sai được.
Nó cứ như vậy liền bị một cái nhỏ bé nhân loại cho trêu đùa rồi!
Quả thật khó có thể chấp nhận được!
Nhưng mà Hoa ban yêu hổ giận thì giận, nhưng nó còn đủ lí trí để hiểu, nhân loại kia không dễ chọc chút nào.
Nếu dám đi tới tìm đối phương phiền phức, chỉ sợ nó cũng phải ngậm quả đắng.
Bởi vậy Hoa ban yêu hổ lập tức hướng về hang ổ của mình vị trí bỏ đi, trả thù ý nghĩ vừa lên liền diệt.
Có cho nó mười cái lá gan nó cũng không dám chủ động tìm Triệu Vô Cực đi phiền phức, cái kia bị hãm sâu vào "ý" của đối phương cảm giác, quá đáng sợ, quá dọa người rồi!
Triệu Vô Cực trở lại động phủ vừa vặn gặp được Vô Ưu hòa thượng từ bên ngoài trở về.
Vô Ưu hòa thượng nói:
“ thế nào, cảm giác chiến đấu sảng khoái sao?”
hắn giống như cười mà không phải cười nhìn lấy Triệu Vô Cực, khuôn mặt luôn luôn làm ra một bộ ý vị thâm trường bộ dáng, cùng thần côn một dạng, khiến Triệu Vô Cực gần nhất có chút buồn bực.
Triệu Vô Cực nói ra:
“ "ý" của ta thật sự có tăng lên, so với trước đây mạnh không ít, nhưng còn chưa đạt tới trình độ mà ta mong muốn!”
Vô Ưu gương mặt hiện lên vẻ đương nhiên nói ra:
“ tất nhiên rồi, ngươi mới chỉ bắt đầu rèn luyện "ý" có một tuần, muốn đạt được hiệu quả cao làm sao có thể được a.
Ta khuyên ngươi vẫn là thể nghiệm một cái hoàn toàn bản bị trấn áp, cho dù muốn nâng lên một chút cũng không thể nâng,muốn động một chút cũng không thể động.
Như vậy một thời gian, chờ đến khi ngươi cảm ngộ được cái này cảm giác tinh túy, như vậy ngươi tu luyện liền có thể hoàn thành!”
“ thật sao?”
Triệu Vô Cực nghi hoặc hỏi, Vô Ưu mày liễu nâng lên nhẹ giọng cười nói:
“ ta lừa ngươi có ích gì sao? Dù sao phương pháp tu luyện cũng nói cho ngươi rồi, thích làm hay không liền tùy tiện ngươi.
Nhưng đừng tự lộng chết bản thân a!”
Triệu Vô Cực gương mặt trầm xuống, trong lòng bất đầu nhanh chóng suy tính.
Hắn có nên thử nghiệm giống như Vô Ưu nói như vậy phương thức tu hành luôn không hay là nên từ từ lại tới?
Triệu Vô Cực yên lặng suy nghĩ lấy, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Một đêm vô sự xảy ra.
Sáng này hôm sau, Vô Ưu hòa thượng đứng ở trên một gốc cây nhìn về phía dưới hắc sơn, trong miệng phát ra hứng thú tiếng cười:
“ bốn vạn cân sao? Tiểu tử này không sợ bị đè chết sao? Thật là có can đảm nha!”
hắn nói một tiếng sau lập tức phi thân rời đi, mà Triệu Vô Cực bây giờ nằm ở phía dưới hắc sơn trên trán mồ hôi đã lấm tấm hiện lên, áp lực cực lớn.
Lần này tăng lên cũng không phải là đơn giản một hai ngàn cân như vậy, Triệu Vô Cực một lần tăng lên đến 4000 cân.
Đối với đã đến cực hạn Triệu Vô Cực mà nói, chỉ tăng lên 1000 cân thôi cũng có thể khiến hắn bị đè thật lâu chứ đừng nói là một lúc tăng lên nhiều như vậy.
Triệu Vô Cực lần này hạ ngoan thủ cũng chính là muốn thử thách bản thân cực hạn, đồng thời gia tăng cảm nhận áp lực càng lớn của hắc sơn.
Còn để hắn một lần chịu áp lực to lớn đến mức không gượng dậy nổi trực tiếp bị đè nằm trên đất mặc người chém gϊếŧ, vậy thì Triệu Vô Cực cũng chưa muốn ngay lúc này quyết định.
Thời gian cứ như thế trôi qua, lần này Triệu Vô Cực chịu đày đọa hết hai tuần thời gian hắn mới có thể từ bên trong đi ra được, quả thật là mệt muốn chết, trên mặt lộ ra mỏi mệt chi sắc, cả người cũng gầy xuống một vòng.
Triệu Vô Cực tu dưỡng ba ngày sau mới có thể trở lại trạng thái đỉnh phong, hắn lần nữa tiến về phía sâu bên trong Vô tận sơn mạch.
Đi được một đoạn đường, Triệu Vô Cực tinh thần lực rất nhanh liền từ phía xa dò xét bắt gặp một cái thân ảnh quen thuộc.
ở trong một bụi cây rậm rạp, một đầu to lớn Hoa ban yêu hổ đang nằm sấp lấy chờ đợi con mồi.
Mà lần này con mồi của nó cũng không phải là đầu kia Hươu sao mà là một đầu lợn rừng.
Lợn rừng yêu thú tuy tính công kích mãnh liệt nhưng đứng trước dạng này uy mãnh cao lớn lão hổ bị đối phương cận thân tập kích cái kia một chút sức phản kháng cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
Bởi vậy cho dù là hươu sao vẫn là lợn rừng, tất cả đều là đồ ăn của đối phương.
Triệu Vô Cực đi tới một bên ánh mắt nhìn về phía đầu kia lợn rừng, bây là một con Cương nha Ngọc bối yêu trư.
Cương nha ngọc bối yêu trư là một loài lợn rừng có răng nanh vừa sắc bén lại cứng cáp như sắt thép, cho dù tu sĩ cương khí hộ thể hay một số loại cấp thấp linh giáp nó đều có thể xuyên thủng được, hơn nữa trên lưng mọc lên mấy cái giống như là pha lê màu đỏ gai ngược khiến cho nó vô cùng dễ nhận diện.
Đầu này Hoa ban hổ chính đang muốn săn gϊếŧ đầu yêu trư này làm bữa tối.
Triệu Vô Cực nhìn thấy đầu này Hoa ban yêu hổ trên miệng lập tức kéo ra một cái tà tiếu, bọn hắn cũng thật có duyên a!
Hoa ban hổ đang dồn sức chuẩn bị xông ra, bỗng nhiên nó cảm giác bầu không khí trở nên vô cùng khô nóng kiềm chế.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Hoa ban hổ lập tức thấy được trên bầu trời một cái to lớn lam diễm cự thủ đang cháy rừng rực.
Ánh mắt nó trợn tròn lên, trong lòng cuồng hô:
“ khốn kiếp, là cái kia nhân loại, là cái kia nhân loại! Hắn lại đến nữa rồi!
hắn tại sao phải nhắm vào ta, hắn tại sao muốn đánh lén ta a!”
Hoa ban yêu hổ trong lòng kinh hãi nhìn lấy cái kia lam diễm cự thử đổ ập mà xuống, khí thế so với mấy tuần trước còn kinh khủng hơn mấy lần.
Một lần kia bị tập kích đáng sợ kí ức lần nữa ùa về, hoa ban yêu hổ ánh mắt ngốc trệ tràn đầy kinh hãi nhìn lấy cái này lam diễm cự thủ cứ như vậy xông tới đánh tới mình
Nhưng rất may mắn cho nó, tuy lần này tập kích so với lần trước càng đáng sợ, nhưng ở lam diễm cự thủ còn cách mặt nó 3 mét thời điểm, Hoa ban yêu hổ lập tức bị sức nóng của lam diễm cự thủ làm cho giật mình tỉnh lại, vội vàng bạo phát yêu khí đánh ra phong trảo cùng lam diễm cự thử chống đối.
Nhưng rất nhanh nó liền ngạc nhiên phát hiện, lam diễm cự thủ vậy mà đơn giản bị nó đánh tan, mà nhân loại kia đã trốn không còn bóng dáng.
“Rống!”
Phẫn nộ gầm rống âm thanh lập tức vang vọng bốn phương tám hướng, Hoa ban yêu hổ vừa giận vừa sợ gầm lên phát tiết trong lòng mình lửa giận.
Nhân loại đáng chết kia vậy mà lại trêu đùa nó, ở một bên lén lút tập kích nó sau đó không thành công liền trượt, cũng không hề dám đứng lại cùng nó song đấu, cho nó cơ hội đánh gϊếŧ đối phương.
Quả thật đáng giận đến cực điểm a.
Nhưng Hoa ban hổ gầm rống không lâu, ánh mắt nhìn về phía đầu kia Cương nha Ngọc bối yêu trư đứng thời điểm, một cái mao cũng không thấy chứ đừng nói là yêu trư.
Đầu kia yêu trư đã sớm ở Triệu Vô Cực phát công thời điểm chạy trốn mất dạng.
Hoa ban hổ lần nữa rống giận gầm to, nó hôm nay bữa ăn tối lại chạy mất a!
Đáng giận yêu trư, đáng giận nhân loại!
Triệu Vô Cực lần nữa trở lại động phủ nghỉ ngơi, ngày hôm sau hắn lại tiếp tục rèn luyện, nói đúng hơn chính là bị hắc sơn trấn áp đè nặng lên.
Lần này vừa lên chính là bốn vạn tám ngàn cân.
So với lần trước chỉ tăng lên 4000 cân, hắn lần này vừa tăng lên chính là 8000 cân.
Ầm!
Mặt đất dưới chân hắn bởi vì trọng lượng của hắc sơn mà rạn vỡ ra, Triệu Vô Cực cả người cũng theo đó lập tức bị đè xuống ngồi thụp trên đất.
Triệu Vô Cực so với hai lần trước càng vất vả gấp đôi, hắn trên trán gân xanh điên cuồng nổi lên, cả người thiếu chút nữa liền không chống nổi mà nằm bẹp lên đất, cảm giác nặng nề cùng bất lực đến cực hạn.
Nhưng cuối cùng Triệu Vô Cực vẫn là có thể chống đỡ được không bị hắc sơn trực tiếp đè sụp.
“ hắc hắc, chỉ cần không bị đè chết, ta liền không sợ!”
Triệu Vô Cực khó khăn ở trong lòng nói một câu, ổn định thân thể, bắt đầu lần nữa chống đỡ lên hắc sơn tìm đường ra ngoài.
Lần này hắn liền mất trọn vẹn một tháng mới có thể thành công thoát ra
Vừa ra khỏi hắc sơn bao phủ vị trí, đón chào hắn chính là Vô Ưu hòa thượng.
Vô Ưu hòa thượng vẫn như cũ cười cợt:
“ chậc chậc, xem ra ngươi sức chịu đựng thật rất kinh người nha.
ở phía dưới hắc sơn một tháng còn có thể chui ra được, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được sự tình nha!”
“ Chúng ta tu sĩ vốn đã không phải là người bình thường!”
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói một câu lập tức đi tắm rửa trở về nghỉ ngơi.
Lần này hắn tiếp tục hướng về Vô tận sơn mạch đi tới, muốn kiểm chứng xem một tháng tu hành sức mạnh của hắn đã đạt tới đâu.
Để cho Triệu Vô Cực vô cùng cảm thán vận mệnh trùng hợp chính là, hắn lại gặp được đầu kia Hoa Ban yêu hổ đang ngồi xổm trong bụi cỏ đi săn.
“ đã ngươi có ý tứ như vậy đưa đến cửa làm khảo thí vật cho ta, vậy thì ta cũng không thể cô phụ tấm lòng của ngươi a!”
Triệu Vô Cực trong lòng nói thầm, lập tức phát động Phần Thiên thủ.
Hoa ban mãnh hổ một tháng thời gian không gặp Triệu Vô Cực trở lại, nó vốn nghĩ cái kia đáng ghét nhân loại đã sớm rời đi, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Cuối cùng cũng có thể thoái mái đi săn a!
nhưng đúng lúc này, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt lần nữa hiện lên.
Hoa ban yêu hổ kinh hãi gần chết nhìn về phía bầu trời, một cái to lớn lam diễm cự thủ lần nữa ngưng tụ hướng về nó quất tới.
Mà Hoa ban mãnh hổ lần này so với hai lần trước càng thảm, ánh mắt dại ra, trong lòng chỉ còn duy nhất một cái ý niệm:
“ không muốn, không muốn a!
Tại sao ngươi cứ phải đánh ta a, tên nhân loại khốn kiếp!”
Oành!