Thời tiết thật đẹp.
Những đám mây trắng bông mềm mại trôi về phía bên kia bầu trời như khói bụi vương vãi trên, đầu như đám lông tơ.
Đám tang bắt đầu trong thời tiết như thế này.
Và khi bầu trời bắt đầu đổ mưa nhẹ, quan tài biến thành hũ tro chôn dưới lòng đất, kèm theo những tiếng khóc rên cao thấp, đám tang kết thúc như thế,=.
Sở Thính Ô từ đầu đến cuối đều không khóc, thậm chí còn cầm một chiếc ô lớn màu đen, bởi vậy khi Thẩm Dược quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng sạch sẽ của cô.
“Con...” Ông quay đầu nhìn người vợ hiện tai nhíu mày: “Mẹ con nói thế nào? Hôm nay bà ấy có thể về được không?”
Sở Thính Ô nói: “Bà ấy nói, nếu bố không muốn nuôi con, bà ấy chỉ có thể cho ta chi phí sinh hoạt.”
Thẩm Nguyệt: “Ta hỏi chuyện xe của mẹ con – quên đi!”
Sắc mặt Thẩm Dược dưới bầu trời mây có chút hơi u ám: “Mẹ con là người duy nhất trang trải chi phí sinh hoạt cho con sao? Ta không đưa tiền cho con sao? Ta và mẹ con đã ly hôn cũng mười năm rồi. Sao con vẫn còn bộ dạng chưa trưởng thành này? Mỗi ngày bày ra sắc mặt thối cho ai xem? Hơn nữa bà nội con đã mất, sao không thấy con khóc?”
Sau khi Thẩm Dược và Lục Sầm Âm ly hôn, Sở Thính Ô đã ở cùng mẹ Thẩm Dược, bà nội cô, lúc đó tên cô vẫn là Thẩm Thính Ô.
Người bà vừa được chôn cất nhiều năm qua cũng không phải là người hiền lành gì, sau khi biết con trai và con dâu đã ly hôn, con trai muốn quyền nuôi dưỡng con gái, nhưng lại không nuôi, bà đơn giản đổi họ cho cô thành Sở Thính Ô – hơn nữa sau khi sửa xong mới thông báo cho Thẩm Dược.
Sở Thính Ô nghi hoặc: “Con không có khóc, bà bà nếu còn sống sẽ không vui. Tại sao bố lại mất hứng?”
Thẩm Dược nghẹn họng.
Nghĩ nghĩ một chút, ông lại đổi chủ đề: “Nếu mẹ con đã nói như vậy...Nghỉ hè kết thúc, con hãy đi Kim Thành học lớp 10 đi, một tháng mẹ cho con bao nhiêu tiền phí sinh hoạt?”
Ông ta có thể trả gấp đôi vợ cũ.
Mười năm trôi qua, ông đã có được sự nghiệp thành công và không còn là người đàn ông cần sự hỗ trợ tài chính từ gia đình vợ cũ nữa.
Sở Thính Ô: “Năm mươi vạn.”
Thẩm Dược: “...Bao nhiêu?”
Sở Thính Ô im lặng nhìn ông, sau khi bố ruột suýt chút nữa nhéo mũi bắt cô thừa nhận lại, cô mới chậm rãi thay đổi lời nói: “Nói sai rồi, hình như là năm nghìn thì phải?”
Thẩm Dược: “...Bố cho con mỗi tháng 20 ngàn, con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Người đàn ông trung niên thành đạt trong sự nghiệp vội vàng cùng vợ và con gái thứ hai lái xe đi, người hàng xóm sống cạnh nhà giúp Sở Thính Ô bỏ đồ ăn thừa vào tủ lạnh, tự mình lấy mấy túi, sau đó nói lời tạm biệt rồi cũng rời đi.
Nhưng ở nông thôn hàng xóm nói chuyện âm thanh cũng không nhỏ, ra khỏi sân Sở Thỉnh Ô vẫn có thể nghe được, họ nói về đám tang vội vàng và tốn kém này –
“Con trai của A Sở có tiền đồ đấy, chiếc xe kia, mẹ ơi, phải mấy trăm vạn chứ?”
“Ai dô, tiền đồ thì thế nào, còn không phải không thể nào trở về, còn đem con gái lớn cho A Sở nuôi, như thế nào không đem nó vào thành đi?”
“Ngôi nhà cũ không phải cũng được sửa lại rồi sao, sau này sẽ là của cháu gái thôi.”
“Chỗ của chúng ta xa xôi như thế, phòng ở đáng giá bao nhiêu tiền? Lúc trước không phải nói muốn xây thắng cảnh, xây khu du lịch sao, lại không thấy bóng dáng...”
“Cũng không biết con trai của A Sở làm ông chủ lớn, có thể xây dựng làng du lịch hay không?”
Sở Thính Ô đóng cửa lại, xoay người đánh giá tòa tiểu viện này.
Tiểu viện nằm ở vùng nông thôn của thành phố Lạc Phượng, giao thông khá thuận tiện, gần đó có hai trường học, từ nơi này đi bộ đến chỉ cần 20 phút, vì sông Quý Thủy chảy qua toàn bộ thành phố Lạc Phượng, cho nên phụ cận thôn người dân đều am hiểu bơi lội.
Sân đã được sửa chữa, lắp đặt lại điện nước, trên mặt đất trải một tầng gạch xanh, bề mặt gạch đã được cơn mưa rửa sạch và sáng bóng, nhà chính cũng đã được sửa chữa lại, có thể là Thẩm Dược vừa có tiền đã muốn khoe khoang ngay. Nhưng Sở Thính Ô không thích biệt thự, bởi vậy căn nhà rộng hơn trăm mét vuông chợt nhìn vẫn rất cổ xưa, ở cũng rất thoải mái.
Dưới mái hiên tầng một vốn treo l*иg chim, sau đó được cải tạo để làm tổ cho chim én, tầng hai chỉ có gác xép không cao lắm, một nửa trống dùng làm nơi Sở Thính Ô và Tổ Tổ chơi cầu lông, nửa còn lại vây quanh trồng hoa, chỉ là cầu lông luôn đánh vào trong bụi hoa, bởi vạy bụi cỏ phía sau lại mở ra đường mòn nhỏ do người giẫm ra.
Gió thổi, lá khô rơi rụng trong ao cá trong sân, chiếc ghế xếp dưới mái hiên vẫn đung đưa, Sở Thính Ô từ trong phòng lấy ra một chiếc chăn mềm ra, cuộn mình lại, nằm xuống trên ghế xếp ngủ thϊếp đi.
Lúc Sầm Âm trở về thì trời đã tối hẳn.
Người lái xe là anh cả Lục Thích Lan của Sở Thính Ô, mặc dù là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, nhưng lần trước hai người gặp mặt nhau là vào dịp lễ mừng năm mới, nên cả hai đều có chút xa lạ và lúng túng.
Nhưng Lục Thính Lan luôn cảm thấy chỉ có mình mình xấu hổ.
Vẻ mặt của em gái nhìn không ra hỉ nộ, cũng rất ít nói, chỉ có lúc nhận lấy đồ ăn nhanh anh mang đến mới nói tiếng cảm ơn.
Lục Thính Lan xua tay: “Mẹ nghĩ có thể em sẽ đói nên chúng ta đã mua một ít trên đường cao tốc, bây giờ vẫn còn nóng.”
Hai mẹ con trước tiên ở phòng khách dâng hương cho người đã khuất, rồi cùng Sở Thính Ô đốt tiền giấy ở cổng sau, lúc này cả hai đều có chút mệt mỏi. Nghe thấy hai anh em nói chuyện, Lục Sầm Âm đẩy máy tính ra: “Thính Ô, ngày mai con sẽ theo chúng ta đến Kim Thành, hay là quyết định nghỉ hè kết thúc xong mới đi?”
Cô bị tách ra khỏi con gái mình khi đứa nhỏ mới năm tuổi, chớp mắt đã mười lăm tuổi...Trưởng thành, cũng trở nên xa lạ, Lục Sâm Âm không biết nên ở chung với con gái mình như thế nào, hơn nữa con gái cũng không cần cô lắm.
Cô đề cập qua để cho Sở Thính Ô ở nhà, bảo mẫu sẽ lo liệu cho cô ba bữa cơm, tuy cách trường có chút xa, nhưng có thể thuê tài xế đưa đón, tuy nhiên Sở Thính Ô tự mình từ chối, lựa chọn thuê nhà cách trường học không xa.
Lục Sầm Âm biết Sở Thính Ô cũng thường xuyên nấu ăn, ít nhất không sẽ chết đói, cân nhắc đến trị an gần trường học coi như không tệ, liền đồng ý, hơn nữa còn tăng phí sinh hoạt từ ba ngàn lên năm ngàn.
Bao gồm chi phí thuê nhà.
Không phải không cho được nhiều hơn, mà là trẻ nhỏ chưa đủ tuổi không nhất thiết phải quản lý quá nhiều tiền.
..Hơn nữa, bố ruột của đứa nhỏ cũng sẽ cho.
Tất nhiên, lúc này Lục Sầm Âm không biết bố ruột của đứa trẻ đã hứa đưa phí sinh hoạt bao nhiêu.