Chương 9: Bắt Đầu Trị Liệu

"Song tu ngươi đây là đang trêu ta sao"

Hắn hoang mang hỏi, hắn còn chưa biết cách nào để cứu người a, hệ thống đây rõ ràng là ép hắn.

"Chẳng lẽ còn cách khác, với cường độ linh hồn mỏng manh của nàng thì tu sĩ khác rất khó để chữa trị nhưng kí chủ là ngoại lệ, linh hồn được Công pháp và hệ thống bồi dưỡng, tu vi hồn tu mạnh hơn người cùng cấp nên rất dễ để trị thương cho nàng".

Thấy hắn hoang mang, Vũ nhi ném cho hắn cách cứu nàng.

"Ta mặc kệ cứu người trước tính sau"

Cảm nhận được cỗ thân thể run lên vì đau đớn hắn đưa ra quyết định cuối cùng.

Hai tay ôm lấy thân thể nhu mềm trong lòng, Tần Thiên đỡ nàng xoay người lại đối diện cùng hắn, mắt nàng vẫn khép hờ, đôi mi lá liễu hơi run, mũi quỳnh nhỏ nhắn cao thẳng cùng đôi môi hơi tái nhợt nhưng vẫn còn một tia hồng hào đang hé mở để lộ hàm răng trắng đều như bắp của nàng như một đóa hồng non nớt nhưng tràn đầy quyến rũ, đủ để nam nhân trên đời này tình nguyện chết vì nàng.

Ưm ưm

Tiếng rêи ɾỉ của nàng vang lên bên tai, hiển nhiên thương tổn linh hồn đã có dấu hiệu xấu đi.

Hai mặt đối nhau, lúc này Tần Thiên mới cảm nhận được hương thơm của nàng tràn ngập trong mũi mình. Hơi thở như u lan thơm ngát khiến hắn nhất thời say mê, hắn không muốn nàng tiếp tục bị đau đớn dày vò, cũng không muốn che đi du͙© vọиɠ chiếm hữu vừa mới nảy ra trong lòng mình.

Vuốt nhẹ tóc mái màu xám xanh hơi rối của nàng, diệu dàng đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng mặc kệ những giọt mồ hôi còn lấm tấm. Cảm nhận vị mặn cùng với hương thơm trong giọt mồ hôi, Lạc Nam vươn đầu liếʍ nhẹ vành tai nhỏ nhắn ngọc ngà của nàng thủ thỉ nhưng đầy chiếm hữu:

"Trần Mĩ Anh, nàng chính là nữ nhân của Tần Thiên ta".

Thân thể mỹ nhân run lên

Tần Thiên kiếp trước là một quân nhân xuất sắc lên chuyện hắn có bạn gái là điều bình thường, tuy nhiên cảm thấy cô ấy ở bên mình quá nguy hiểm nên hắn đã chủ động chia tay đôi bên đều đồng cảm cho nhau. Hiện giờ kinh nghiệm kiếp trước cùng bạn gái được vận dụng. Tần Thiên không tiếp tục chần chờ, đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt đang tỏa ra hương thơm mê người kia, bắt đầu diệu dàng nhấm nháp.

Môi nàng lành lạnh, pha lẫn chút hơi ấm hơi khô vì suy yếu nhưng mềm mại vô cùng, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ quanh môi nàng, mυ"ŧ lấy cánh môi xinh xắn.

Chụt

Nam nhân này nào chịu dừng lại, Tần Thiên đưa ra đầu lưỡi tách nhẹ 2 cánh môi nhợt nhạt của nàng ra, một đường thẳng tiến vào khoang miệng tìm tòi, khám phá. Từ từ đảo qua hàm răng ngọc của nàng, tận tình thưởng thức hương tân ngọc dịch của nữ nhân trong l*иg ngực mình, hắn tiếp tục đánh sâu vào, đầu lưỡi hắn bắt được đầu lưỡi e thẹn của nàng, hung hăng cuộn lấy đầu lưỡi của giai nhân ra sức bú ʍúŧ.

CHỤT CHỤT

Tần Thiên miệng vừa mυ"ŧ lưỡi, một tay ôm chặt eo thon, một tay vuốt ve gò má tràn đầy thương tiếc.

Trần Mĩ Anh vẫn hôn mê, mặc cho kẻ xạ lạ quấn quít lưỡi nhỏ, tham lam cướp đoạt hương tân ngọc dịch trong miệng nàng, làn da dần ửng hồng.

Sau một hồi lâu cướp đoạt, hắn cuối cùng nhả ra đôi môi mềm mại để lại trên đó sợi tơ bạc trắng trong suất nối liền 2 khuôn miệng, hắn nắm lấy bàn tay nàng, cảm thấy có chút lạnh lẽo hắn cúi đầu ngậm lấy, cái lưỡi ấm áp mυ"ŧ từng ngón tay của nàng như mυ"ŧ vật trân quý nhất trên đời.

Hừ..

Mỹ nhân hừ nhẹ say đắm l*иg người.

Cảm thấy đôi tay nàng bớt lạnh, Tần Thiên áp sát mặt nàng vào mặt mình, dùng đầu mũi cọ vào mũi nàng, ngửi hương thơm mê ngươi do đôi môi lan tỏa, hắn lại không nhịn được cúi đầu tiếp tục xâm chiếm bờ môi mềm mại ấy, hai cái lưỡi lại tiếp tục quấn quít hòa quyện cùng nhau, âm thanh chụt chụt vang lên liên tục.

Lúc này, bàn tay Tần Thiên đã tìm đến gò bông đào đầy đặn căng tròn kia, hắn vừa nút lưỡi người phụ nữ, tay vừa xoa bóp vòng một co dãn mềm mại của nàng.

Ưm ưm ưm



Giai nhân liên tục rêи ɾỉ, không biết vì đau đớn hay sảng khoái. Tần Thiên lần nữa rời môi, trước khi tách ra không quên nút mạnh lưỡi nàng một cái thật chặt.

Tần Thiên biết cần nhanh chóng để nàng tiếp nhận xâm nhập.

Hắn đặt nàng nhẹ nhàng nằm ngữa ra đất, vì nàng bị thương trong động phủ, thân lại khoác chiến bào nên Tần Thiên trục trắc tháo rỡ có chút khó khăn.

Cuối cùng, kiện yến đào đỏ thẫm dời thân, một kiệt tác của tạo hóa xuất hiện trước mắt hắn, hô hấp của Tần Thiên dồn dập kịch liệt.

Làn da như tuyết bạch, trơn bóng, co dãn.

Đôi gò bông đào căn tròn, đầy đặn trắng mịn săn chắc, bên trên điểm lấy hai viên ngọc trai hồng mỹ lệ.

Vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển như rắn nước, lỗ rốn nhỏ xinh.

Hai đùi thon dài khép chặt, chỉ để lộ một khu rừng nhỏ nhắn màu xanh lam nơi gò mu.

Tần Thiên ngắm nhìn say mê, không thể kháng cự hấp dẫn, hắn úp mặt vào hai vυ" nàng ôn nhu liếp láp vuốt ve.

Chụt chụt chụt

Tần Thiên nút lấy núʍ ѵú Trần Mĩ Anh chùn chụt, thỉnh thoảng cắn nhẹ nơi đầṳ ѵú hồng hào, tay phải nhào nặn vυ" còn lại thành đầy đủ hình dạng, khiến giai nhân bắt đầu run rẩy thân thể kịch liệt.

Vυ" nàng thơm quá, co dãn mịn màng, đầṳ ѵú ngọt ngào như mật khiến hắn say quên lối về.

Như thế nào đủ thoản mãn hắn, tay trái bắt đầu tìm xuống nơi thần bí giữa hai chân nàng.

Tách nhẹ hai đùi khép chặt, Tần Thiên rời khỏi vυ" nàng, ngắm nhìn đào nguyên thần bí của nàng.

“Thật tuyệt vời, ta thật may mắn khi có nàng” Tần Thiên thẫn thờ nói nhỏ.

Trước mặt Tần Thiên là hai khe háng nhỏ xinh trắng trẽo, nằm giữa chúng nó là địa phương có thể khiến toàn bộ nam nhân thiên hạ điên cuồng, chỉ thấy âʍ đa͙σ nàng trắng hồng đẹp đẽ, một vùng cỏ lam nhỏ nằm gọn bên trên u cốc, hai mép thịt đỏ hồng mê người khép chặt, khe nhỏ thần bí quyến rũ, hộŧ ɭε dễ thương mời gọi, phía dưới một chút là một cái lỗ thần bí khác vừa hồng vừa nâu với các nếp nhăn đều đặn.

Tần Thiên hắn hoàn toàn không cưỡng lại được, đầu lưỡi vươn ra thám hiểm hai u cốc bí ẩn kia.

Ưm Hừm

Âm thanh mê người lại vang lên.

Có vẻ lần này vì sung sướиɠ…

Vì Tần Thiên đã cảm nhận được nơi u cốc kia đã dần ướŧ áŧ, thứ nước thần bí kia xuất hiện như không có điểm dừng, miệng hắn đã ướt đẩm.

Tần Thiên tinh nghịch vươn mình, tiếp tục nút lấy cái lưỡi thơm ngọt thoáng chốc, kề tai nàng thủ thỉ:

“Mĩ Anh của ta, nàng làm bằng nước sao?”

“Đương nhiên rồi, nữ nhân này sỡ hữu hai loại linh căn, Mộc và Thủy thuộc tính” Một âm thanh non nớt khiến Tần Thiên giật mình.

Hắn quay sang Vũ Nhi vẫn quan sát toàn bộ quá trình buồn bực nói: “Tiểu nha đầu còn nhỏ, không nên xem chuyện này, mau đi chỗ khác chơi”

Vũ Nhi bĩu môi nhỏ, lập tức chui vào người Tần Thiên biến mất.

Lấy lại tinh thần, tiếp tục thủ thỉ vào tai nàng: “Bây giờ ta bắt đầu trị liệu cho nàng, đồng thời cũng biến nàng thành người đàn bà của riêng của Tần Thiên, nhớ kỹ nam nhân của nàng là Tần Thiên ta”



Làn da của Trần Mĩ Anh ửng hồng ngày một rõ.

Cởi bỏ y phục, Tần Thiên quan sát thân hình gầy gò nhưng chắc khỏe của mình, nhìn thứ kia đã ngạo nghệ ngẩng cao đầu, hắn cười đắc ý.

Trong trí nhớ, Tần Thiên nhớ khi còn bé từng bị đám trẻ nhỏ ở Tần gia đòi cắt mất “của quý”, lúc đó hắn ngây thơ không hiểu vì sao, hiện tại mới biết chúng nó ghen tị với hắn.

Tiểu huynh đệ dài hơn 20cm, bề ngang đồ sộ vô cùng với đầy gân guốc.

“Xem ra đây là thứ quý giá nhất “ngươi” để lại cho ta rồi” Tần Thiên nhếch mếch đắc ý.

Hắn không dây dưa nữa, hôn lên đôi Trần Mĩ Anh thêm một cái, tách chân nàng sang hai bên hông, Tần Thiên tách rời hai mép thịt đỏ, nhắm ngay u cốc kiều diễm ước đỡm, cọ nhẹ đầu khấc lên âʍ đa͙σ nàng để bôi trơn, dần dần bắt đầu tiến vào.

Chặt quá

“Ư…Ư” Mỹ nhân rêи ɾỉ trong cơn mê, không biết vì nguyên nhân gì, hai giọt lệ xuất hiện trên đôi mắt vốn dĩ nhắm chặt của nàng.

Tần Thiên chứng kiến, hơi nhói lòng, cúi đầu liếʍ láp khóe mắt nàng, bá đạo nói: “Ai cho phép nàng khóc? Mĩ Anh của ta chỉ được vui vẻ, hạnh phúc biết chưa?”

Nói xong, hông bắt chợt đẩy mạnh.

Á

Một âm thanh đau đớn xuất phát từ đôi môi thơm, thân thể giai nhân run rẩy kịch liệt.

“Tiểu huynh đệ Tần Thiên ” đã phá tan lớp màng mỏng manh đó, màu máu đỏ thẩm chảy dài trên đất.

Tần Thiên toàn thân run rẩy, hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Chặt, khít, trơn mềm, ấm nóng…

Toàn thân như muốn nổ tung khiến Tần Thiên dừng lại thở dốc, hắn cúi người ôm chặt nàng, liếʍ hết mồ hôi trên trán nàng.

Vài hơi thở sau, cảm nhận thân thể dưới thân bình ổn lại, hắn tiếp tục chậm rãi tiến quân.

"Ư... A... Thoải mái quá..." Tần Thiên không nhịn được rêи ɾỉ, dươиɠ ѵậŧ hắn đã hoàn toàn chiếm hữu âʍ đa͙σ mê người đó.

Tần Thiên hít sâu bình ổn tâm tình, biết thời khắc quan trọng đã đến.

Cần phải chữa thương cho nàng…

Hồn lực trong người cấp tốc vận chuyển, từ hai nơi tư mật đang chặt chẽ đó, tiến hành câu thông cùng linh hồn nàng.



Trần Mĩ Anh hối hận vô cùng, chỉ vì muốn có sức mạnh để thực hiện chuyện kia mà nàng trực tiếp tiếp nhận truyền thừa, nào ngờ dị biến phát sinh khiến nàng trở thành bộ dạng như vầy.

Nhưng, sai lầm phải trả giá đắt, hậu quả của việc không đủ sức tiếp nhận truyền thừa khiến nàng thê thảm, linh hồn nàng đã bị trọng thương, trước khi hôn mê, nàng biết rần lần này chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, nàng không phải Hồn Tu, nào có việc tự chữa lành linh hồn chứ, nơi này bị trận pháp cố định, sẽ không ai có thể cứu

Mĩ Anh thật sự tuyệt vọng, nàng đã tự khép lại các giác quan của mình để đón nhận cái chết. Chỉ là lúc này có một giọng nói của nam nhân vang lên, mang theo sự lo lắng vô hạn trực tiếp tác động vào linh hồn đang dần tắt của nàng:

"Mĩ Anh nữ nhân của ta, nàng nghe thấy ta chứ....."