Chương 17: Khảo Nghiệm

Thân ảnh thoắt cái rất nhanh đã đi vào động phủ không gấy ra bất cứ một động tĩnh khiến mọi người không mấy chú ý.

Mà ở chỗ Tần Thiên lúc này

“Tốt tốt, chúng ta rời đi, bất quá bên trong không biết còn hung hiểm hay không, hy vọng các ngươi sống sót trở ra”

Diệp Dương nghiến răng, cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.

“Còn tên tiểu tử ngươi cứ tiếp tục đi theo bọn hắn làm vật hy sinh đi, chúng ta không rãnh dẫn ngươi rời Sơn Hỏa Lâm”

Diệp Dương tiếp hướng về Tần Thiên cười lạnh nói, không biết vì sao hắn luôn chán ghét Tần Thiên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nắm hết mọi thứ trong tay của Tần Thiên khiến hắn phẫn nộ vô cùng.

“Làm phiền hai vị quan tâm” Tần Thiên mĩm cười, một mặt vô tội khiến hai thằng trẻ trâu càng thêm căm tức.

“Khanh khách, chúng ta tiếp tục được rồi”

Thiên Linh nhàm chán ngáp một cái, do đứng cạnh Tần Thiên mà hương thơm từ miệng nàng chui hết vào mũi hắn, bên dưới tiểu huynh đệ hơi phản ứng.

“Tiểu Thiên đạo hữu, ngươi thật muốn đi theo chúng ta?” Đinh thúc lại hỏi, giọng điệu mang theo ý nhắc nhở, hy vọng hắn đừng đem mạng nhỏ ra đùa.

“Ta tin tưởng Loan Nhi sẽ bảo vệ ta, đa tạ Đinh đại thúc quan tâm” Tần Thiên cảm nhận được suy nghĩ của Đinh thúc, trong lòng ấm áp cười nói.

“Hì hì, đúng vậy, có Thanh Loan bảo vệ Tần Thiên ca ca” Loan Nhi vẫn dáng vẻ hồn nhiên nhí nhảnh cười hì hì nói.

Đám người lắc đầu ngắn ngẩm, đúng là hai đứa nghé con không sợ cợp, cũng không định nhắc nhở bọn hắn nữa.

Duy có Thiên Linh là nghiền ngẫm nhìn Loan Nhi, xong chuyển qua nhìn Tần Thiên, khóe môi đỏ như lửa hơi vểnh lên cười thần bí.

Đám người tiếp tục tiến vào bên trong, đi được một lát không gặp phải thứ gì công kích, tuy nhiên lúc này trước mặt xuất hiện thêm hai cái khác cửa động, hiển nhiên động phủ đến đây chia thành hai đường rẻ.

Mà kế bên hai cái cửa động, có hai trụ đá nhỏ, đặt hai mảnh da bò hơi ố vàng, bên trên có ghi lấy vài loại văn

Trong quá trình tiếp cận hai mảnh da dê hệ thống đã cho Tần Thiên biết đó là gì. Bên trên lần lượt là hai cái Hoàng Cấp vũ kĩ:

Hoàng cấp trung phẩm vũ kỷ: Linh Chưởng

Hoàng cấp trung phẩm vũ kỷ: Linh Vũ

Với một kẻ toàn tu Huyền Cấp cực phẩm vũ kỹ trở lên như Tần Thiên, cộng với hồn lực dồi giàu thì việc ghi nhớ nội dung bên trong hai tấm da dê chỉ trong phút chốc mà thôi, Tần Thiên đã biết cách tu luyện của hai cái Hoàng cấp vũ kĩ này, phải biết hắn có hệ thống a, nhiệm vụ thì không được nhưng công pháp thì hệ thống có thể xem cho hắn.

“Là hai loại Hoàng cấp trung phẩm vũ kỹ” Đoàn trưởng Thiết Sa đoàn Lâm Chiến cầm mảnh da dê, sắc mặt hơi vui vẻ, với những người không có thế lực lớn chống lưng như bọn hắn thì Hoàng Cấp trung phẩm đã rất không tệ.

“Được rồi, các ngươi một quyển, chúng ta một quyển như thế nào?” Đinh thúc cũng khá động tâm, mở miệng yêu cầu.

“Đã nói chia sáu bốn, ngươi phải bù thêm 20 hạ phẩm linh thạch” Lâm Chiến hơi suy nghĩ, ra giá nói.

“Không thành vấn đề” Đinh thúc lập tức đưa một túi nhỏ cho Sa Hải, nhận lấy tấm da dê tu luyện Linh Chưởng.

“Động phủ có hai con đường, ta nghĩ chúng ta nên tách ra thế nào? Ai nhận được gì phải xem vận khí” một tên bên trong Thiết Sa đoàn trầm ngâm nói.

“Cứ quyết định như vậy”

Thiên Linh nhẹ nhàng nói, quay người rời đi ba người Tần Thiên bất đắc dĩ theo sát phía sau.

“haha, bọn hắn mang theo hai cái vướn víu Luyện Khí kỳ, nhất định không có kết quả tốt” Thấy đám Tần Thiên bước vào cửa động Lão tam Thiết Sa đoàn mới mở miệng cười nói.

“Được rồi, chúng ta cũng đi”

Lâm Chiến ra lệnh, hướng về cửa hang còn lại bước vào. Mặc dù hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu nhưng mà thực lực của bản thân và Thiết Sa đoàn không cho phép, Đinh thúc thực lực bằng hắn, mà nữ nhân Thiên Linh kia cho hắn cảm giác không tốt lành, vẫn là không động vào tốt hơn.

...

Bên ngoài động phủ

...

"Chúng ta cứ thế mà đi sao"

Quách Vũ không nhịn được nhất thòi lên tiếng. Hiển nhiên hai thằng trẻ trâu này vẫn cay cú việc bị bỏ lại lên đã lập kế để hãm hãi bọn xung quanh.

"Sao có thể dễ dàng từ bỏ được, bấy giờ chúng ta mang tin của động phủ truyền ra xem bọn hắn xử lí như thể nào, haha" Diệp Dương vừa vuốt cằm vừa suy nghĩ sau đo cười lên, vẻ mặt hiện lên sự độc ác.

Chỉ là vừa dứt tiếng cười, hai tiếng "bịch, bịch" vang lên tiếng máu chảy róc rách truyền ra, hai cái đầu của Diệp Dương và Quách Vũ rơi xuống đất. Đáng thương cho hai tên này, chết mà không biết ai ra tay với mình.

"Dám cản trở tiểu thư lịch luyện, chết cũng đáng"âm thanh hiện lên rồi trở lại không gian tĩnh lặng bạn đâu.

Tần Thiên lúc này đang theo sau Thiên Linh, việc hai thằng trẻ trâu bị gϊếŧ vẫn không hay biết gì, lúc này hắn vẫn theo sau Thanh Niên đoàn thận trọng tiến sâu vào động cửa, hay nói đúng hơn là theo sau nữ nhân Thiên Linh này.

Nhìn cặp mông tròn lẳng vểnh cao sau làn váy đỏ của nàng lắc qua lắc lại đi về phía trước, Tần Thiên ngứa tay hận không thể tiến lên vỗ mạnh một cái bốp

“Tần Thiên ca ca, mông của Thiên Linh tỷ tỷ đẹp lắm sao, có cần ta giúp ngươi vỗ vỗ không ?”

Một âm thanh non nớt mang theo chút nghịch ngợm khiến Tần Thiên giật thót mình.

“Loan Nhi muội đang nói gì thế? Ta nghe không hiểu”

Tần Thiên sao có thể thừa nhận được, mặt dày giả ngu trong lòng thầm mắng mình yếu kém định lực, từ khi rời Trần Mĩ Anh mấy tháng rồi, hắn lại là thanh niên tuổi trẻ huyết khí dương cương, rất khó chống cự trước vẻ quyến rũ của nữ tử gợi cảm như Thiên Linh, âm thầm hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.



Đinh thúc giả vờ quay mặt sang nơi khác, mắt điếc tay ngơ mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền.

Mà đang đi phía trước Thiên Linh vẫn ung dung không có phản ứng, mặc dù với tu vi của nàng thì đối thoại giữa hai người đương nhiên lọt vào tai, chỉ là nếu chú ý kỷ sẽ thấy khóe môi đỏ như lửa của nàng hơi vểnh lên đắc ý.

“Hừm, Thiên Linh, tại sao lại hấp tấp chọn cửa động này như thế?” Nhận thấy bầu không khí hơi quái dị, Đinh thúc ho khan lên tiếng đánh vỡ lúng túng, mặc dù đứng đầu Thanh Niên đoàn nhưng hắn vẫn tôn trọng các thành viên, chưa hề ra vẻ bề trên làm gì.

“Nơi đây có đồ tốt” Thiên Linh thản nhiên nói, vẫn uyển chuyển đi sâu vào.

“Ồ, nghe như Linh tỷ giống như từng tới đây?” Tần Thiên không nhịn được mở miệng thắc mắt, gương mặt vẫn ngây thơ vô số tội.

“Khanh khách, trực giác của nữ nhân” Thiên Linh cười quyến rũ đáp, thân hình phía trước hai con thỏ lắc lư nhè nhẹ.

Tần Thiên và Thanh Loan xém sặc nước miếng trước câu trả lời của Thiên Linh.

Thanh Loan bĩu môi nhỏ lẩm bẩm nói."Ta cũng là nữ nhân sao không cảm thấy gì"

Đáp lại nàng là sự tĩnh lặng cửa Thiên Linh, khiến cô nàng nhỏ nhắn tức đến dậm chân vài cái.



Đám người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh trước mặt bọn họ xuất hiện một cánh cửa bằng đồng đang đóng kín, cả bọn nhìn nhau gật đầu, Thiên Linh đưa tay đẩy cửa ra.

Cánh cửa vừa hé mở đã khiến không khí bên trong truyền ra, nhiệt độ cấp tốc gia tăng.

Nóng

Nóng một cách quá mức.

Đám người rốt cuộc chứng kiến cảnh tượng bên trong, cả đám lập tức hít sâu một hơi.

Trước mặt bọn hắn là một căn phòng chứa vô tận hỏa diễm, vô số ngọn lửa bừng bừng như có thể thôn phệ vạn vật, tuy nhiên bằng một cách thần kỳ nào đó, mà biển lửa chỉ tồn tại bên trong căn phòng, không hề tràn ra ngoài khỏi cánh cửa đồng một ly một tí.

“Lại là một loại trận pháp, tên là “Cách Hỏa Trận” loại trận này có thể cách ly hỏa diễm” Thiên Linh lên tiếng giải thích nói.

Tần Thiên lại một lần nữa bất ngờ trước kiến thức bất phàm của nữ nhân tên Thiên Linh trước mặt.

“Trước tình huống có trận pháp cách ly nhưng nhiệt độ bên trong truyền ra lại khủng bố như vậy, đủ thấy hỏa diễm bên trong mạnh mẽ vô cùng” Đám người sắc mặt ngưng trọng nghĩ tới vấn đề mấu chốt.

“Hì hì, đây chính là trực giác của tỷ sao” Loan Nhi dí dởm lè lưỡi cười nói, mặc dù đang trêu chọc Thiên Linh nhưng vẫn mang theo vẻ đáng yêu.

Cốc

Nàng cốc yêu lên đầu nàng, lắc đầu cười nói: “Nha đầu biết cái gì, đây là một loại khảo nghiệm khác của chủ nhân động phủ mà thôi”

“Đúng vậy, đã là khảo nghiệm nhất định sẽ có cách phá giải” Đinh thúc cũng lên tiếng đồng ý nói.

“Vũ Nhi, có cách vượt qua khảo nghiệm hay không?” Tần Thiên âm thầm hỏi.

"Cách đương nhiên là có, hơn nữa cũng rất đơn giản, bất quá kí chủ cần dựa vào chính mình tìm hiểu, ta sẽ không hỗ trợ”

Vũ Nhi mang theo một tia áy náy nói, quyền hạn của nàng chỉ ở mức cung cấp kiến thức cho Tần Thiên mà thôi, các loại khảo nghiệm như thế này cần chính bản thân hắn biểu hiện.

“Không có sao, đừng buồn rầu thế, chính ta cũng cần tìm hiểu một chút không thể dựa mãi vào hệ thống được!” Tần Thiên nhận lỗi nói, câu nói của thỏ con như gáo nước thức tỉnh hắn, gần đây hắn luôn dựa vào hệ thống, đối với một đế vương tương lai như hắn điều này không tốt chút nào.

Lấy lại bình tĩnh, Tần Thiên quan sát trận pháp một hổi

Hồi lâu sau, hắn nhíu chặt lông mày, bởi vì dù quan sát kỹ lưỡng như thế nào thì trận pháp cũng không có một kẽ hở, không một thứ gì có thể đi qua nó, cũng chẳng có nới nào để đặt chân vào.

Đinh thúc và hai nữ tử cũng nghiêm túc trầm tư, nhận ra đây rõ ràng là tình huống khó nhằn.

“Có lẽ cũng nên dừng ở đây”

Đinh thúc đột nhiên mĩm cười nói, hắn làm người hảo sảng, cầm được thì bỏ được, nhận ra bản thân đối mặt với tình huống trước mặt hoàn toàn không có cách, quyết đinh từ bỏ, dù sao thì lần này không những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn đạt được một Hoàng cấp Trung Phẩm vũ kỹ Linh Chưởng, đã rất không tệ rồi.

“Tần Thiên, dù ngươi đã che giấu nhưng ta vẫn nhận ra ngươi không hề đơn giản, Đinh thúc hy vọng ngươi có thể cùng các nàng vượt qua khảo nghiệm” Hắn hướng Tần Thiên cười nói, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tần Thiên như động viên.

“Hai người các ngươi thân phận cũng không tầm thường, hy vọng thay ta đưa Tần Thiên rời Sơn Hỏa Lâm, về phần Hoàng cấp Linh Chưởng Vũ kỹ, ta nghĩ các ngươi có lẽ chướng mắt nên không xấu mặt lấy ra, haha” Đinh thúc lại tươi cười tiếp tục quay người nhìn hai nữ tử dặn dò.

Vâng, Đinh thúc ngươi đi thong thả”

Nhìn nam nhân có hàm râu quai nón hàm hậu, Tần Thiên cùng nhị nữ lễ phép nói, trong mắt hiện lên một tia kính trọng, nếu nói về thực lực, có lẽ Đinh Thúc không sánh bằng ai trong số họ nếu chiến đấu, tuy nhiên cách làm người của hắn lại khiến ba người kính trọng vô cùng, xem như trưởng bối.

Nhất là Tần Thiên, Đinh thúc khiến hắn nhớ lại những tính cách của mẹ nuôi.

Lời hứa ngàn vàng, tự do phóng khoáng.

Đinh thúc trước khi đi vẫn không quên dặn dò hai nữ đưa Tần Thiên rời khỏi Sơn Hỏa Lâm, hiển nhiên trong mắt hắn đã hứa thì sẽ làm, hai nữ có thể xem là thành viên tạm thời của Thanh Niên đoàn, phân công hai nàng thay hắn làm việc cũng không sai nguyên tắc của hắn.

Nhìn bóng lưng Đinh thúc dần khuất xa, Thiên Linh than thở nói: “Chỉ là một giới tán tu, lại có tấm lòng đáng quý, so với nhiều kẻ thân phận hiển hách, cao cao tại thượng tốt hơn gấp trăm lần.”

Tần Thiên gật đầu đồng cảm, tại gia tộc như Tần gia người như Đinh thúc hầu như không tồn tại.



“Được rồi, đệ cũng không cần giấu diếm, có kẻ ngốc mới tin tưởng một kẻ Luyện Khí lại có thể bên trong Sơn Hỏa Lâm tiêu dao tự tại như đệ”



Thiên Linh liếc xéo Tần Thiên nói, hiển nhiên mặc dù không biết cụ thể thực lực của hắn, nhưng có thể khẳng định hắn không yếu kém như bề ngoài biểu hiện.

Loan Nhi cũng quay mặt tò mò nhìn Tần Thiên, phòng mang trợn má như nói ngươi dám lừa gạt tiểu cô nương như ta.

Hiển nhiên ngoài hai thằng trẻ trâu thì nàng cũng là kẻ ngốc không nhận ra hắn giấu diếm thực lực.

Tần Thiên cười cười, điều chỉnh lại khí tức tỏa ra ở mức Trúc Cơ viên mãn, hắn cũng không có ý định bộc phát ra toàn bộ thực lực tương ứng Kim Đan kỳ của mình, dù sao thì hắn không tín nhiệm hai nữ hoàn toàn được trong thời gian quen biết ngắn ngũi.

“Trúc cơ viên mãn” Hai nữ hơi hoảng hốt, một thiếu niên nhìn qua 16 17 tuổi lại có tu vi như thế này, các nàng sao có thể không kinh ngạc.

“Được rồi, ta biết các nàng cũng có che giấu thực lực, bất quá hiện tại điều cần làm là nghĩ cách vượt qua ải này đi” Tần Thiên từ tốn nói.

Nhị nữ cũng bình tĩnh lại, tiếp tục thăm dò phòng lửa.



"Ngươi có cách không" hai nữ quay sang nhìn hắn cùng lúc mở miệng hỏi

"Cách thì có nhưng hai nàng có tin tưởng ta không" Tần Thiên trầm ngâm hồi lâu mở miệng nói khiến hai nữ ánh mắt mong đợi.

“Ngươi thật sự có cách?” Hai nữ lập tức hỏi lại.

“Không dám chắc 10 thành, bất quá đã lỡ đến đây rồi ta không muốn về tay không”

Tần Thiên bình tĩnh nói, hắn xem trọng một đường kết bạn nên đồng ý chia sẽ với hai nàng, bọn hắn không nhau thời gian không dài, hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ rằng các nàng sẽ tín nhiệm hắn vô điều kiện.

“Có thể thử một lần” Hai nữ liếc nhau, đồng thanh nói.

Bất quá một lúc sau sắc mặt hai nàng cứng lại, mắt đẹp trợn tròn, hai đôi môi mê người hé lớn, bởi vì Tần Thiên đã một thân một mình dứt khoát tiến vào biển lửa.

Rất nhanh, bóng lưng hắn đã bị vô tận hỏa diễm bao phủ, không còn một tia âm thanh.

Mà hai nữ nhận ra, Tần Thiên là hoàn toàn tự nhiên tiến vào như tản bộ, thậm chí không dùng bất cứ lực lượng gì bảo vệ cơ thể.

Hắn điên rồi sao ?.

Bốn mắt nhìn nhau, chợt hai nàng cắn chặt răng ngọc, nhắm mắt nhảy mạnh vào.



Bên trong căn phòng, Tần Thiên mĩm cười đắc ý: “Thì ra là thế, quả nhiên đúng như ta suy đoán haha"

Chủ nhân của động phủ nếu muốn tìm được truyền nhân tại sao lại thiết kế một biển lửa không kẻ hở như vậy, kết luận của Tần Thiên cho rằng, biển lửa không hề tồn tồn tại, có can đảm xác minh điều đó là thật hay không phải dựa vào ngươi rồi.

Hai thân ảnh nữ tử cũng xuất hiện bên cạnh hắn, một mặt thán phục.

“Tất cả chỉ là ảo trận, cửa ải này là dùng để thử thách lòng can đảm cùng quyết đoán” Thiên Linh cảm thán nói.

Loan Nhi cũng đồng cảm gật đầu, ngây thơ như nàng lúc này cũng nhận ra vô tận biển lửa và hơi nóng kinh khủng nơi cửa phòng phát ra hoàn toàn là một loại ảo trận cao thâm nhằm đánh lạc hướng người khác.

“Đệ thật can đảm, dù người khác đoán được như đệ nhưng sợ rằng không có can đảm tiến vào, thậm chí ngay cả linh lực hộ thân cũng không thèm dùng” Thiên Linh tò mò nhìn Tần Thiên thán phục.

“Hai nàng cũng can đảm không phải sao? Ta nhảy vào biển lửa hai nằng cũng dám theo cơ mà”

Tần Thiên mĩm cười, sau khi thành công tiến vào, Vũ Nhi đã cho biết bên trong căn phòng này chứa một loại trận pháp khác, nếu sử dụng linh lực hộ thân sẽ kích nổ khiến người vào trong trọng thương, cũng may Tần Thiên và hai nàng đều đủ can đảm, không ai dùng linh lực.

“Chủ nhân động phủ này rốt cuộc là ai? Thủ đoạn luyện chế khôi lỗi ác độc và các loại trận pháp không hề đơn giản, chẳng lẽ là một gã Quái Nhân hay sao?” Loan Nhi nêu lên thắc mắc.

“Muội đi mà hỏi hắn” Tần Thiên gương mặt nghiêm túc, cánh tay dơ lên chỉ về một phía.

Hai nữ lúc này hướng theo tay hắn nhìn qua, chợt hai nàng hít sâu một hơi, hai bộ ngực một to một vừa cấp tốc phập phồng.

Tại trung ương căn phòng, có khảm nạm vô số trân quý ngọc thạch hình thành một vòng tròn lớn, một tòa Bảo tọa an định sừng sừng ở trung tâm, như long ỷ của đế vương.

Mà bên trên bảo tọa, một khung hài cốt cổ xưa uy nghiêm an vị, hắn đầu đội Tử Kim Quan, thân khoát Hoàng Bào, dù đã chết đi nhưng phong thái không khác gì Đế vương bệ nghễ chúng sinh.

Điều đáng nói là, nơi hai cánh tay của hắn đang đặt lên vị trí hai bên đùi.

Bàn tay phải đeo một Hắc sắc chiếc nhẫn có hình đầu lâu, lại cầm nấm một thanh quyền trượng chống xuống mặt đất, đỉnh đầu quyền trượng lập lòe Lôi Đình chi lực phát ra âm thanh xì xèo.

Bên trên bàn tay trái, một ngọn lửa nhỏ Tử Sắc có hình dạng như một đóa sen đang nhảy nhót bập bùng lên xuống lơ lửng trên bàn tay đang xòe ra của hắn.

Mặc dù không cảm nhận được nguy hiểm từ ngọn lửa phát ra...

Nhưng

Tần Thiên và nhị nữ lúc này ánh mắt đều đang co lại nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ có màu tím trông như đóa sen đó, gương mặt ngưng trọng vô cùng

Bởi vì...

Bọn hắn chứng kiến không gian xung quanh ngọn lửa nhỏ luôn ở trạng thái vặn vẹo, run rẩy…

Sức nóng khủng bố làm xao động cả không gian...

Mà lúc này, âm thanh chứa một tia kích động của Vũ Nhi Nhi cũng truyền vào tai Tần Thiên:

"Dị Hỏa-Thanh Liên Tử Không Hỏa"