Chương 5: Tôi Muốn Làm Một Diễn Viên

Thịnh Hạ thật vất vả mới sắp xếp xong, tắm rửa một cái, ngồi ở trước bàn thật cẩn thận từ trong bao đồ lấy ra một khung ảnh.

Trong khung ảnh là hình cô cùng bà ngoại chụp chung, cô thân mật kéo cánh tay bà ngoại, dựa vào vai bà, cười đến thực vui vẻ.

Trong ảnh chụp, bà ngoại cũng cười vô cùng hiền từ.

Nhìn ảnh chụp, Thịnh Hạ thậm chí có thể ngửi được hương vị trên người bà ngoại, nhớ tới bà lúc trước có nói qua:“Tiểu Hạ Hạ của chúng ta ngoan như vậy, trưởng thành nhất định sẽ có tiền đồ!”

Thịnh Hạ lại đem cái chai chứa đất trước mộ bà ngoại ra, cùng nhau đặt lên bàn.

Lại từ trong bao lấy ra một quyển vở nhỏ, bên trong ghi lại một ít việc vặt hằng ngày, cô lại viết thêm một hàng trên vở: Hôm nay đến Hoành Điếm, thiếu chủ nhà chị Vân 800 tiền thuê nhà cùng 400 tiền thế chấp.

Viết xong những thứ này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Mở cửa liền thấy, nguyên lai là Đặng Tử Hân, cô ấy cũng vừa tắm rửa, tóc vẫn còn không có khô.

Trên mặt cô ấy lướt qua chút mệt mỏi, nhưng vẫn hưng phấn hỏi: “Thịnh Hạ cô buổi tối chuẩn bị ăn gì?”

Thịnh Hạ nghĩ nghĩ: “trên xe lửa tôi mua mì gói còn lại một hộp, tôi ăn mì gói là xong.”

Đặng Tử Hân: “Ai nha, ăn mì gói cái gì, hôm nay cô bận rộn cả ngày mới tìm được phòng ở, bớt cho tôi không ít chuyện đâu, đi đi đi, chúng ta đi ăn khuya, tôi mời khách!”

Thịnh Hạ còn muốn từ chối, lại bị Đặng Tử Hân một phen lôi ra cửa.

Vì thế, hai người dạo đến phụ cận phố buôn bán.

Thịnh Hạ cảm khái, Hoành Điếm rõ ràng chỉ là một thị trấn, nhưng so với huyện thành ở quê hương cô còn phồn hoa hơn rất nhiều.

Cả một buổi tối, trên đường đều là tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.



Xuyên qua phố buôn bán, đến một dãy lớn các quán ăn khuya, mì chua cay Trùng Khánh, gà xiên nhúng Tứ Xuyên, súp cay Hà Nam, bột lạnh nướng Đông Bắc, mì cay Vũ Hán ……Mỹ thực khắp nơi trên cả nước cái gì cần có đều có.

Đặng Tử Hân gọi một đống đồ nướng BBQ, lại kêu hai phần cơm chiên, mua một phần gà nướng xếp(?), hai người ngồi ở bên đường ăn uống thỏa thích.

Thịnh Hạ nhìn kỹ xem giá hàng các quán ăn khuya, tính tính số tiền dư lại, quyết định vẫn là tận lực ở nhà trọ mình nấu cơm, như vậy có thể tiết kiệm được không ít sinh hoạt phí đâu.

Đặng Tử Hân mới vừa ăn hai miếng, đột nhiên “Ai nha” một tiếng, liền lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.

“Đây ngày đầu tiên của tôi ở Hoành Điếm, mọi người xem, nơi này chính chợ đêm ở Hoành Điếm. Đây là bữa cơm thứ nhất tôi ăn ở đây, biết là buổi tối giảm béo không nên ăn nhiều như vậy, chỉ là hôm nay quá đói bụng, đã 9 giờ tối mà tôi còn không có ăn cơm tối đây, cho nên đã gọi nhiều một chút, ngày mai tôi liền phải bắt đầu làm chứng nhận diễn viên, mọi người chờ ngày mai cập nhật tin tức mới nha.”

Quay xong, Đặng Tử Hân đem mấy cái video tư liệu sống hôm nay chỉnh sửa ghép lại thành một đoạn, đăng lên tài khoản của mình.

Bận việc xong, mới cùng Thịnh Hạ nói: “Dùng máy tính sửa hiệu quả tốt hơn chút, bất quá điện thoại cũng rất thuận tiện, tùy thời đều có thể quay có thể gửi. Cô không biết đâu, gần đây trên Douyn rất nhiều người xem đối với cuộc sống của diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm đều rất có hứng thú, quay loại loại hình video kiểu này đăng lên, điểm đánh đều sẽ rất cao.”

Điện thoại của Thịnh Hạ vẫn là lúc trước bà ngoại lưu lại, cấu hình không cao, cũng chỉ có thể sử dụng mấy cái phần mềm cơ bản, sử dụng quá nhiều liền sẽ đứng hình.

Thời điểm bà ngoại còn trên đời cũng chỉ dùng nó để gọi điện thoại.

Đặng Tử Hân nói tới đây liền sáp lại gần vào Thịnh Hạ nói: “Kỳ thật……Cô cũng có thể suy xét ở phim trường quay chụp một ít video ngắn, tôi nói cho cô nghe, làm chủ phòng cũng rất tốt, nếu video chất lượng mà nói, lượng theo dõi sẽ vèo vèo tăng lên, nói không chừng so với làm diễn viên quần chúng còn kiếm được tiền nhiều tiền hơn. Cô muốn suy xét suy xét làm thử không?”

Thịnh Hạ chỉ là mỉm cười lắc đầu.

Đặng Tử Hân thấy cô không có hứng thú: “Ai nha, cũng không khó khăn, làm diễn viên quần chúng thì được gì, làm chủ phòng, nói không chừng rất nhanh là có thể may mắn trở thành võng hồng đó, chỉ cần cô có lưu lượng, muốn tài nguyên nào mà không được, đều là kiếm tiền thôi. Cô nhưng nói thử một chút, vì sao lại không muốn?”

Thịnh Hạ ngẩn người, câu trả lời hiện lên thật sống động trong tâm trí, nhưng cô lại theo thói quen đem nó giấu thật sâu ở trong lòng, chưa bao giờ nói với bất kì ai.

Đặng Tử Hân nhìn chằm chằm Thịnh Hạ, tựa hồ rất muốn nghe câu trả lời của cô. “Bởi vì…… tôi muốn làm một diễn viên!”