Chương 47: Ký Ức

“Ha ha ha ha ha, Thịnh Hạ cậu cũng thật lợi hại! Không nghĩ tới cậu thật sự qua phỏng vấn !” Trần Văn Vân cũng kinh hỉ vạn phần: “Thịnh Hạ em thật sự qua? Em thật sự biết cưỡi ngựa?”

Khi cô ấy nghe nói Thịnh Hạ đi phỏng vấn cưỡi ngựa, còn tìm riêng Tề Hâm hỏi qua, ngày thường hắn đều tập luyện võ thuật, Tề Hâm trả lời, loại công việc cưỡi ngựa thường đàn ông sẽ nhiều hơn, rất ít nữ sinh cưỡi ngựa, bởi vì thông thường đều yêu cầu ở trên ngựa làm một ít động tác có độ khó cao.

Trần Văn Vân cũng không nghĩ tới Thịnh Hạ thật sự có thể phỏng vấn qua, này đứng là, cô gái này lại cho cô một kinh hỉ, thật đúng là biết cưỡi ngựa, lại còn thật sự thông qua phỏng vấn.

“Tốt quá, trước đi lên nghỉ ngơi đi, buổi tối hai người cũng đừng nấu cơm, trực tiếp xuống dưới quán ăn ăn, đợi lát nữa chị làm đầu bếp xào cho em vài món ăn, đơn giản làm chúc mừng một chút.”

Diêu Vi Vi hưng phấn không thôi: “Thịnh Hạ cậu cũng không biết, lúc cậu đi tham gia phỏng vấn, weibo o!cial của đoàn phim《 Vân Cơ 》đã tuyên bố! nam chính của phim này đã được định ra, cậu đoán xem là ai?”

Thịnh Hạ trong lòng còn đắm chìm trong vui sướиɠ chính mình được tuyển làm thế thân cho nữ chính, đối với nam chính là ai một chút hứng thú đều không có. Rốt cuộc cô cùng Diêu Vi Vi khác biệt, cô từ nhỏ đã phải nhọc lòng quá nhiều sự tình, sinh hoạt gian khổ, làm cho cô căn bản không có chút tâm tư truy tinh nào.

“Là ai a?” Thịnh Hạ thuận miệng hỏi.

“Lục Hằng Phong! Là Lục Hằng Phong! Ha ha ha ha ha, không nghĩ tới đi, Thịnh Hạ cậu thật là quá may mắn, bộ phim này cư nhiên có thể cùng Lục Hằng Phong hợp tác! Lúc mình mới vừa nhìn đến cũng hoảng sợ, cậu nói xem tại sao vận khí của cậu tốt như vậy đâu, lần đầu tiên làm thế thân, nam chính cư nhiên là Lục Hằng Phong cầm cúp ảnh đế cầm đến mỏi tay!”

Thịnh Hạ bước chân dừng một chút: “Lục Hằng Phong……”

“Lục Hằng Phong cậu sẽ không phải là không biết đi? Anh ây chính là một diễn viên nổi tiếng chân chính! Mình dám nói, đời trước sợ là cậu đã cứu vớt địa cầu đi, đời này mới có thể gần gũi tiếp xúc với anh ấy như vậy, ngày thường anh ấy diễn đều là các bộ phim điện ảnh đại chế tác, lúc trước sau khi đoạt giải ở Liên hoan phim Cannes, ai cũng đều cho rằng có khả năng anh ấy muốn hướng đến Hollywood phát triển, không nghĩ tới lần này thế nhưng có thể tiếp một bộ phim truyền hình quốc nội đề tài tiên hiệp như vậy, cậu nói một chút xem, vận khí này của cậu……”

Lục Hằng Phong, là một trong số ít ngôi sao nổi tiếng mà Thịnh Hạ biết đến, nguyên nhân rất đơn giản, hắn 13 tuổi xuất đạo, vừa xuất đạo liền đoạt giải, về sau lại càng là cùng các diễn viên gạo cội đáp diễn, biểu diễn qua rất nhiều bộ điện ảnh kinh điển, mấy năm gần đây càng là năm bùng nổ của Lục Hằng Phong, mỗi năm đều có thể đoạt được nhiều giải diễn viên chính xuất sắc nhất, Diêu Vi Vi tuy rằng nói có chút khoa trương, bất quá, đối với Thịnh Hạ mà nói, đó đúng là một tồn tại xa xôi không thể với tới.

Tuy rằng lúc này cô chỉ là thế thân của nữ chính, còn chỉ có suất diễn cưỡi ngựa, nhưng cô có thể ở phim trường gần như thế mà nhìn thấy Lục Hằng Phong, điều này đối với đại bộ phận người hâm mộ mà nói, đã là mộng tưởng xa xôi không thể với tới.



Thịnh Hạ đối với Lục Hằng Phong vẫn luôn có loại ấn tượng đặc thù.

Bởi vì năm tuổi năm ấy, em trai Thịnh Thông sinh ra, cô nhớ rõ lúc ấy cha mẹ cao hứng cực kỳ, ở cửa thôn bày tiệc rượu, còn mời đội chiếu phim ở trấn trên tới chiếu điện ảnh.

Đây là nghi thức long trọng nhất để trong thôn chúc mừng chuyện gì đó, lúc ấy toàn bộ người trong thôn đều tới.

Thịnh Hạ nhớ rất rõ ràng, lúc ấy đội chiếu phim đã trình chiếu bộ điện ảnh nổi nhất bấy giờ《 Đại Võ Đang 》, Lục Hằng Phong 13 tuổi ở trong phim đóng vai thiếu niên Trương Tam Phong, mỗi chiêu mỗi thức đều là vô cùng kiên nghị mà soái khí.

Làm cho Thịnh Hạ khi đó chỉ có năm tuổi xem đến xuất thần, có lẽ, ước mơ muốn làm diễn viên, là ở lúc ấy nảy mầm.

Cô còn thiên chân hỏi qua bà ngoại, thời điểm cô sinh tra, cửa thôn chiếu chính là bộ điện ảnh nào?

Bà ngoại mỗi lần đều qua loa lấy lệ bỏ qua, lớn lên một chút cô mới biết được, cô sinh ra, mang đến cho cha mẹ chỉ có vô cùng vô tận thống khổ, cô đối với gia đình mà nói chỉ là cái gánh nặng có thể có cũng có thể không.

Nếu có thể lựa chọn, cha mẹ sợ là ước gì cô chưa từng sinh ra. Sao có thể ở cửa thôn chiếu điện ảnh chúc mừng đâu?

Sau đó, cô ở trên TV cũng nhìn đến Lục Hằng Phong diễn rất nhiều phim điện ảnh, phim truyền hình, nhưng cô ấn tượng sâu nhất vẫn luôn là bộ 《 Đại Võ Đang 》kia.

Không nghĩ tới……

Mười mấy năm sau, cư nhiên bản thân có thể ở Hoành Điếm, ở đoàn phim, làm một người diễn viên, thấy được Lục Hằng Phong.

Thịnh Hạ có loại cảm giác không hiện thực, sững sờ đứng ở kia.



Diêu Vi Vi còn đang thao thao bất tuyệt mà nói, quay đầu nhìn lại Thịnh Hạ đang phát ngốc: “Ha ha, cậu cũng choáng váng phải không? Mình liền biết sau khi cậu nghe xong tuyệt đối sẽ dọa đến! đoàn phim《 thiên cơ 》thực sự có khả năng nha, cư nhiên có thể mời được anh ấy, ai, đến lúc đó cậu có thể nghĩ cách giúp mình xin được một bức ảnh có chữ ký của Lục Hằng Phong được không?”

Thịnh Hạ lúc này mới hoàn hồn: “Chỉ sợ có chút khó, bất quá đến lúc đó mình nhìn xem thử, có lẽ có cơ hội đâu.”

Diêu Vi Vi vui vẻ ôm lấy cô: “Ha ha, Thịnh Hạ mình liền biết cậu là tốt nhất.”

Hai người ở hàng hiên ríu rít, khi lên lầu lại chính diện gặp phải Đặng Tử Hân, cô ta xách theo hành lý đi xuống dưới lầu.

Thấy hai người nói nói cười cười lên lầu, trên mặt cô ta lộ ra thần sắc xấu hổ. Diêu Vi Vi vừa thấy Đặng Tử Hân, trên mặt tươi cười lập tức biến mất.

Đối với một võng hồng vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, cô ấy sẽ không có sắc mặt tốt gì, nhưng Thịnh Hạ tâm tình lại rất phức tạp.

Nói như thế nào, Đặng Tử Hân cũng là người đầu tiên cô quen biết khi đến Hoành Điếm, hai người cùng nhau ở lại nhà trọ Vân Mộng, cùng nhau làm chứng nhận diễn viên, cùng nhau làm diễn viên quần chúng, ở chung mấy tháng như vậy, tuy rằng sau đó hành vi của Đặng Tử Hân cũng làm cô cảm thấy sinh khí, nhưng tình cảnh hiện tại của cô ta cũng không phải là thứ Thịnh Hạ muốn nhìn đến.

Thịnh Hạ thấy cô ta xách theo hành lý, nhịn không được hỏi: “Cô đây là muốn đi đâu?”

Đặng Tử Hân cười khổ mà nói: “Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi ở Hoành Điếm cũng không nổi nữa, hiệp hội xử phạt, trong vòng 5 năm đều không được làm diễn viên quần chúng, tôi tính toán trước tiên trở về nhà.”

Thịnh Hạ gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt, hôm nay cô đi rồi sao?”

Đặng Tử Hân nói: “Ừm, chiều nay tôi lên xe lửa, Hoành Điếm có vé xe buýt đi thẳng đến ga Nghĩa Ô.” Cô ta dừng một chút, còn nói thêm: “Thịnh Hạ, tôi vừa mới nghe được hai người nói, cô đã phỏng vấn thành công vai thế thân của nữ chính, chúc mừng cô, lại cách thành công gần thêm một bước.”

Đặng Tử Hân nói xong, xách theo hành lý xuống lầu, bởi vì rương hành lý tương đối nặng, cô ta tạm thời buông vali xuống, Thịnh Hạ không nói một lời giúp cô ta đem vali xách đi xuống lầu, nhìn theo hướng cô ta rời đi.