Trâu Vũ Phỉ cảm thấy, chỉ cần phó đạo diễn biểu hiện ra một chút do dự, cô ta liền có thể nghĩ cách thuyết phục hắn để mình diễn thử xem.
Chẳng qua, trong tâm tư của phó đạo diễn lại có suy nghĩ khác.
Vừa rồi lần quay thứ nhất, hắn đúng là cảm thấy có chút không quá vừa lòng, biểu hiện lúc đó của cô thậm chí còn không bằng một số diễn viên quần chúng bình thường, chỉ là ngơ ngác đứng ở đó, một chút phản ứng đều không có.
Nhưng mà sau khi nhắc nhở cô một chút, lần thứ hai quay cô liền điều chỉnh động tác thần thái, phản ứng thì tốt hơn vừa rồi rất nhiều, trên cơ bản trừ bỏ quên lời thoại thì cũng không có vấn đề gì khác.
Cô đúng là không có kinh nghiệm gì, bất quá có thể sau khi NG nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, cũng coi như là không tồi, bây giờ thay đổi người, tìm người khác tới diễn, còn không biết sẽ diễn thành cái dạng gì đâu.
“Tôi có nói muốn thay đổi người sao? Cô đừng không có việc gì lại muốn tìm việc, đi đi đi, qua một bên đi, đừng chậm trễ chúng tôi quay phim.” Phó đạo diễn vẻ mặt không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, cầm lấy bộ đàm: “Tới, lại đến một lần.”
Nói xong lại nói chuyện với Thịnh Hạ : “Vừa rồi cảm xúc biểu hiện khá tốt, cô bảo trì trạng thái đó, sau đó nhớ rõ lời thoại của mình, lần này không được sai nữa.”
Thịnh Hạ gật đầu: “Yên tâm đi phó đạo diễn, lần này tôi nhất định có thể diễn xong.”
Nói xong, ánh mắt cô bình tĩnh mà nhìn về phía Trâu Vũ Phỉ: “Xin nhường chỗ một chút, đừng chậm trễ chúng tôi quay phim.”
Trâu Vũ Phỉ bị thái độ phó đạo diễn làm tức giận, lúc này Thịnh Hạ nói những lời này càng là dẫm tới chỗ đau của cô ta.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Hạ một cái, sắc mặt xanh mét mà quay về bên sân.
Diêu Vi Vi ha ha cười nói: “Cô thật đúng là chuẩn bị chính mình lên diễn sao, kết quả đâu, người ta có muốn cô diễn sao?”
Bàn tính nhỏ trong lòng Trâu Vũ Phỉ thất bại, còn bị người khác chế nhạo như vậy, trong lúc nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, muốn bỏ đi luôn, nhưng cô ta vẫn là không cam lòng, liền một hai phải đứng chờ ở kia, cô ta nhưng thật ra muốn nhìn một chút người này rốt cuộc có bản lĩnh gì, trước đó diễn hai lần đều NG, rốt cuộc còn muốn NG bao nhiêu lần!
Cô ta cũng không tin, đạo diễn có thể dung túng người này vẫn luôn NG như vậy . Kết quả, bàn tính nhỏ của Trâu Vũ Phỉ vẫn là thất bại.
Lần thứ ba quay lại, Thịnh Hạ biểu hiện vô cùng tốt, xe ngựa mất khống chế xông tới, cô sợ tới mức hoa dung thất sắc, trên mặt cô hoảng loạn làm Diêu Vi Vi đều có loại xúc động muốn tiến lên kéo cô một phen.
Lúc này, nam phụ kéo cô tránh ra, Thịnh Hạ diễn thêm một cái chi tiết nhỏ, cô không khống chế được thân thể của mình, hướng trên người nam phụ ngã nhào qua, nam phụ đỡ lấy cô.
Thịnh Hạ ngước mắt nhìn về phía vị công tử này, mang theo vài phần cảm kích, vài phần e lệ mà hơi hơi cúi người: “Đa tạ công tử cứu giúp.”
“Rất tốt, đoạn này qua!”
Một tiếng này của đạo diễn, tuyên bố công việc hôm nay của Thịnh Hạ hoàn thành viên mãn.
Phó đạo diễn đi tới, cười nói: “Không tồi không tồi, lần cuối cùng này hoàn thành rất tốt, tôi nhìn ra được cô vẫn là rất có linh khí, sau khi trở về phải rèn luyện kiến thức cơ bản nhiều vào, cô gái nhỏ sau này nhất định sẽ có tiền đồ.”
Người diễn tốt hắn đã thấy được nhiều, nhưng là diễn viên quần chúng có thể ở hiện trường nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, một lần so với một lần diễn càng tốt hơn xác thật không nhiều lắm đâu.
Đại bộ phận người đối mặt với loại tình huống này đã sớm sợ hãi, đừng nói diễn, đều bị dọa đến choáng váng.
Cô gái nhỏ này lớn lên rất thủy linh, kỹ thuật diễn còn chưa có gì, bất quá nếu nguyện ý chịu học mà nói, tương lai làm diễn viên khách mời vẫn là không có một chút vấn đề gì.
Thịnh Hạ cúi đầu: “Cảm ơn phó đạo diễn đã cho tôi cơ hội!”
Phó đạo diễn không nghĩ tới cô lại nói như vậy, liền nói: “Cơ hội này là do chính cô tranh thủ được, nếu không phải trước đó khi quay cảnh xem náo nhiệt biểu hiện cô diễn tương đối tốt, tôi cũng sẽ không chọn cô đến diễn, vừa rồi tuy rằng cô có bị NG, nhưng là một lần so một lần biểu hiện càng tốt nên tôi mới kiên trì để cô diễn, cho nên không cần cảm ơn tôi, cảm ơn chính mình là được.”
Thịnh Hạ làm diễn viên quần chúng cũng có hơn một tháng rồi, lời này làm cô rất cảm động, diễn viên quần chúng xem như là người nằm ở tầng chót nhất trong ngành sản xuất này, nhưng dù là diễn viên quần chúng, nhưng cũng không phải là không có người nhìn ra cơ hội.
Chẳng qua, liền phải xem cơ hội như vậy bản thân có bắt lấy được hay không. Hôm nay, cô đã bắt lấy được một lần cơ hội.
Rốt cuộc diễn được một nhân vật nho nhỏ thuộc về chính mình, có một câu thoại thuộc về chính mình, tuy rằng không biết đến lúc đó ở trên TV nhìn qua sẽ có hiệu quả như thế nào, nhưng điều này đối với một diễn viên quần chúng nho nhỏ mà nói đã là tiến bộ rất lớn.
Thịnh Hạ trong lòng vô cùng vui vẻ đi ra khỏi phim trường, Diêu Vi Vi hưng phấn chạy tới: “Thịnh Hạ cậu giỏi quá! Cậu không biết đâu, vừa rồi thời điểm lúc cậu NG, có một nữ sinh chạy tới muốn cùng cậu đoạt diễn, làm mình sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu thật sự phải bị thay thế đâu, không nghĩ tới bị NG hai lần cậu đã vượt qua! Ha ha ha, mình nói cho cậu nghe Thịnh Hạ, vừa rồi cái nữ sinh kia tức giận đến cái mũi đều phải quẹo luôn, trở về không chừng sẽ khóc một lúc lâu!”