Chương 1: Trốn Khỏi Nhà

Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng.

Một đoàn xe lửa từ vùng núi phía tây một đường chạy theo hướng đông, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng dần dần thay đổi. Từ dãy núi miên man không dứt đến đường hầm dài hun hút phảng phất như đi mãi không xong cũng dần dần biến thành đồi núi cùng bình nguyên.

Một cô gái ngồi ở ghế ngồi cứng trên thùng xe, đôi mắt nhắm chặt, trong hoàn cảnh ồn ào vẫn có thể ngủ được, khuôn mặt xinh đẹp làm người ngồi ở đối diện cũng nhịn không được nhìn xem cô, chỉ là cô gái này trong lúc ngủ mơ vẫn cau mày như cũ.

“Sao con lại không hiểu chuyện như vậy, đây là cuộc hôn nhân mẹ cùng ba thật vất vả mới tìm được cho con, nhà thôn trưởng điều kiện tốt như thế, con còn muốn chọn lựa cái gì? Ngươi một đứa con gái mới tốt nghiệp cao trung, liền tính đi ra ngoài làm việc thì có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ cũng học theo chúng ta, đi Quảng Châu làm công, làm cu li?”

“Thịnh Hạ à, mẹ cũng biết con lớn rồi, con gái lớn không thể giữ trong nhà, đã có ý nghĩ của chính mình, mấy năm nay cha cùng mẹ con đúng là có chút thiếu quan tâm đến con, nhưng không phải là vì chúng ta phải ở bên ngoài kiếm thêm ít tiền, làm cho con cùng Thông Thông đều có cuộc sống tốt hơn sao! Nếu không thì, cha mẹ đều về quê, con cũng không cần sợ, việc hôn nhân này là chúng ta vì con ngàn chọn vạn tuyển, con đừng có cô phụ một phen khổ tâm của cha mẹ a!”

Trong lúc ngủ mơ, cô gái cau mày càng chặt, khóe môi hơi mấp máy.

Trong mộng cảnh tượng thay đổi, cô trốn ở ngoài cửa sổ, nghe lén cha mẹ nói chuyện. “Ông nói Thịnh Hạ nếu là không đồng ý thì phải làm sao?”

“Hừ, lão Lý gia đã cho hai mươi vạn lễ hỏi, bây giờ đã không phải chuyện nó không đồng ý là được, thời buổi này, đàn ông muốn cưới vợ cũng không dễ dàng, ít nhất cũng phải là con số này, chúng ta không nhanh chóng đem hôn sự của Thịnh Hạ định ra, lấy được lễ hỏi, qua vài năm Thông Thông cưới con dâu, trong nhà lấy không ra tiền sửa nhà, mặt mũi của tôi biết giấu ở đâu ?”

Trong đêm mưa, trên đường núi lầy lội, cô gái chạy thật nhanh, thật vất vả mới chạy tới trấn trên, đón tuyến xe sớm nhất vào thành phố, sau đó mua một vé xe, lên xe lửa.

Cảnh tượng lại thay đổi, trước giường bệnh, bà ngoại hấp hối dùng cánh tay khô khốc, già nua túm lấy Thịnh Hạ: “Đứa nhỏ đáng thương của bà, bà không yên lòng cháu, bà đi rồi, cháu…… cháu phải làm sao đây!”

Lúc này, trên xe lửa xốc nảy không dễ dàng ngủ, Thịnh Hạ mơ thấy bà ngoại, mũi đau xót, cô mở mắt, trong khoảng thời gian này đã trải qua quá nhiều chuyện cô cũng chưa rớt một giọt nước mắt.

Thời điểm bà ngoại ở bệnh viện tắt thở cô không khóc.

Khi tự mình lo liệu hậu sự của bà ngoại, cô không khóc.



Sau khi cha mẹ trở về, vì hai mươi vạn tiền lễ hỏi muốn cô gả cho con trai ngốc nhà thôn trưởng cô cũng không khóc.

Nhưng lúc này, cô rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô thật nhanh lau đi, chỉ là nước mắt càng lau càng nhiều, trong lúc nhất thời chật vật không chịu nổi.

Ngồi ở đối diện chính là một bác gái trung niên dáng người trung bình, tướng mạo hiền hòa, thấy cô gái nhỏ này sau khi bừng tỉnh đột nhiên khóc lên, nhanh chóng từ trong túi xách lấy ra khăn giấy, rút một tờ đưa cho cô.

“Cô gái nhỏ đây là gặp ác mộng sao? Ai, thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải một mình xa nhà.”

Thịnh Hạ nhận lấy khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt, hơn nửa ngày mới tự bình phục trở lại , ngướt đôi mắt hơi sưng đỏ: “Cảm ơn dì ạ.”

Bác gái cười cười, tiếp theo liền nói: “Trên xe ồn ào, ngồi ghế ngồi cứng chính là như vậy, nghỉ ngơi không tốt liền rất dễ dàng mơ thấy ác mộng.”

Thịnh Hạ kỳ thật không có gặp ác mộng. Trong mơ hết thảy đều là cuộc sống chân thật của cô, đối người khác mà nói thì là ác mộng, còn đối với cô lại là chuyện hằng ngày.

Cô từ nhỏ đã quen với việc cha mẹ mang theo em trai sống ở Quảng Châu, để bản thân lưu lại nông thôn, cô cũng sớm đã quen việc cha mẹ đối với mình lạnh nhạt cùng tính kế.

Chỉ có bà ngoại là người yêu thương cô nhất trên đời này, năm đó cha mẹ rời nông thôn ra ngoài làm công, chỉ dẫn theo em trai không mang theo cô, đem cô ném lại cho bà nội.

Nhưng không bao lâu, bác cả mua nhà ở huyện thành, bà nội liền vào huyện thành ở cùng bác.

Ai cũng đều rời đi, ai cũng không mang theo cô, chỉ còn có bà ngoại.

Bà ngoại ở nông thôn làm nông, dựa vào thu nhập ít ỏi đem cô nuôi lớn, nhưng cách đây không lâu lại bởi vì bạo bệnh mà buông tay nhân gian.