Chương 15

“Chỉ biết ăn!”

“Chủ nhân, ta đây là theo học theo cô mà! Đây không phải gọi là cái gì đỏ cái gì đen đấy sao.”

“Là gần đèn thì sáng gần mực thì đen! Thật đau đầu! Đi đến không gian thần hồn của ta đọc sách đi, bớt nghịch cho ta.”

“A, không được!”

“Chủ nhân, không gian thần hồn của cô đều sắp bị vỡ nát cùng với thần hồn rồi, còn bảo ta đi vào đọc sách, cầu xin cô làm người đi.”

“Vậy không cho ngươi ồn ào ở trong đầu của ta nữa, ta muốn đi ngủ!”

“Hứ ╯^╰” Rõ ràng là cô tìm ý niệm của người ta nói chuyện trước. Không nói thì không nói, ta nghe góc tường của cha nương cô vậy.

Đây là việc vui duy nhất của nó gần đây.

Mỗi nửa đêm, hai vợ chồng kia có đôi khi thì tám chuyện, có đôi khi thì ư ư a a.

Quả nhiên chủ nhân che chắn thính giác khi ngủ rất có lý, có đôi khi bọn họ thật sự quá ồn.

Nhưng nghe tiếng ư ư a a cũng rất thú vị.

Sao con người có thể phát ra âm thanh đặc biệt như vậy nhỉ? Cao thấp lên xuống rất có tiết tấu, gậy nhóm lửa tỏ vẻ không hiểu.

Hỏi chủ nhân, chủ nhân nói đó là đang đánh nhau, trẻ con không thể học, hừ, nó đã là gậy nhóm lửa một vạn tuổi rồi, không phải trẻ con đâu nhé.



Bên kia ư ư a a xong, hai người lại thấp giọng bắt đầu tám chuyện.

“Tức phụ à, có thể đồng ý với ta, sau này bớt quay về Lý gia, bớt gặp người Lý gia hay không.”

“A? Tướng công, vì sao vậy? Chàng…” Giọng nữ do dự một chút, dường như mới hạ quyết tâm hỏi: “Có phải chàng còn oán hận lúc trước nương của ta đòi chàng hai mươi lượng bạc sính lễ hay không?”

“Tức phụ à, nàng nói cái gì thế! Trước nay ta chưa từng oán hận nương của nàng! Chỉ là… Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Chàng nói đi!”

“Chỉ là ta cảm thấy, mỗi lần tức phụ nàng về nhà mẹ đẻ, gặp người nhà mẹ đẻ xong thì đều trở nên không bình thường nữa.”

“Như ban ngày hôm nay, Mạn Đồng còn nhỏ như vậy, chỉ bởi vì nó muốn ôm con gái, nàng để cho nó ôm, kết quả suýt chút nữa con gái bị nó ném ra ngã mất, lúc ấy ta cũng sắp bị hù chết.”

“Ta… Chuyện hôm nay là ta sai, nhưng đệ đệ ta không giống như nương, hắn rất tốt, Tiểu Mạn Đồng cũng rất tốt, chàng đừng có thành kiến với bọn họ.”

“Đây không phải vấn đề có thành kiến hay không, đây là vấn đề liên quan đến an toàn của con gái chúng ta, nếu sau này Mạn Đồng còn đưa ra yêu cầu càng quá mức hơn, có phải nàng cũng muốn đồng ý để khuê nữ đi mạo hiểm hay không?”

“Chàng… sao chàng có thể nghĩ về ta như vậy chứ? Con gái của ta, sao ta nỡ để nó đi mạo hiểm được? Chàng coi người làm nương như ta thành cái gì vậy?”

“Nàng không nỡ để con gái mạo hiểm, thì phải học được từ chối yêu cầu không hợp lý của đệ đệ cháu trai cháu gái của nàng đi!”

“Đệ đệ đối xử với ta tốt như vậy, đệ đệ là chỗ ta dựa vào, sao ta có thể từ chối đệ đệ chứ?”

“Sao nàng có thể có suy nghĩ như thế này, ta đối xử với nàng không tốt hả? Nàng không có cảm giác an toàn à? Cần phải đệ đệ cho chỗ dựa? Vậy nàng nói cho ta biết, là con gái quan trọng hay là đệ đệ nàng quan trọng?”