Edit: Tagoon
Bạch Húc lông mi run rẩy, chậm rãi mở to hai mí, lọt vào tầm mắt hai khuôn mặt tràn đầy kinh hỉ, trong đó sư tôn hắn còn đang rưng rưng nước mắt.
"Sư tôn......" Bạch Húc hữu khí vô lực cất tiếng, thanh âm khàn khàn, tựa như một con mèo nhỏ mềm mại. Huyền Thượng chân nhân nghe mà tâm can run lên, thiếu chút nữa lại rơi lệ.
Linh lực trên tay không hề ngừng, Huyền Thượng chân nhân run giọng nói, "Không có việc gì, không có việc gì, vi sư sẽ không để con xảy ra chuyện."
Bạch Húc nhìn thấy Huyền Thượng chân nhân liền biết hắn đã an toàn, chẳng qua hắn bây giờ đau nhức khắp người, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể cựa quậy. Bụng lại truyền đến từng trận đau như đao phá, đau đến nỗi hắn không khỏi hít mạnh một hơi.
Huyền Thượng chân nhân nhớ tới lời của Quý Vân Đường, mặt trầm xuống, nghiêm túc phân phó, "Húc Nhi, Kim Đan của con bị hao tổn, cần phải lập tức bế quan chữa trị Kim Đan. Con yên tâm, vi sư hết thảy đều đã chuẩn bị xong, bây giờ con đi bế quan ngay đi."
Bạch Húc chớp chớp mắt, nhớ tới cảnh tượng Minh Việt thọc tay vào đan điền của mình, mơ hồ đoán được tình trạng hiện tại của hắn nhất định là không xong. Nhưng đối với hắn mà nói, không chết đã là một kỳ tích rồi.
Hắn được Huyền Thượng chân nhân cực kì cẩn thận nâng dậy, cố nén đau nhức hình thành tư thế đả tọa. Thấy bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, hắn vẫn là không nhịn được hỏi một câu, "Tiểu Dạ...... Hắn không sao chứ"
Huyền Thượng chân nhân bước chân khựng lại một lúc, hít hít cái mũi có chút lên men, nhẹ giọng nói, "Y không có việc gì. Húc Nhi yên tâm, vẫn là tức khắc bế quan đi, chờ ngươi ra tới là có thể nhìn thấy y."
Bạch Húc biết vai ác đại nhân an toàn, trong lòng cũng yên lặng buông lỏng, nuốt xuống suy nghĩ muốn nhìn mặt y một chút.
Thứ nhất hắn tình huống lúc này thật sự nguy cấp, một giây đồng hồ cũng không thể chậm trễ. Thứ hai sợ Dạ Vô Thương nhìn thấy cái dạng này của hắn sẽ không khỏi áy náy trong lòng. Vì vậy vẫn là không nhìn mặt cho thỏa đáng, chờ hắn hoàn toàn khôi phục, lại gặp nhau cũng không muộn.
Huyền Thượng chân nhân mang theo Quý Vân Đường rời khỏi phòng, bày ra cấm chế mạnh mẽ bên ngoài tiểu lâu, dưới Luyện Hư kỳ cũng không thể xâm nhập. Ngay sau đó ông lại đánh ra mấy khối cực phẩm linh thạch, thiết trí một cái Tụ Linh Trận siêu cường, cũng từ lấy ra từ tay áo một cái linh mạch tam giai đầu nhập vào trong trận.
Linh mạch tựa như một con rắn nhỏ màu trắng, giống như có sinh mệnh của chính mình, không ngừng giãy giụa vặn vẹo ở trong tay Huyền Thượng chân nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đầu nhập vào trong trận pháp, trở thành mắt trận. Trong giây lát, linh khí xung quanh tiểu lâu bằng mắt thường có thể thấy được bắt đầu trở nên nồng đậm tràn đầy, không hề kém cạnh chút nào so với bên trong Viêm phủ.
Quý Vân Đường có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Huyền Thượng chân nhân một cái, trong lòng âm thầm líu lưỡi danh tác của lão, lại kết hợp với mọi biểu hiện vừa rồi, xem ra đối với đồ đệ này lão đúng thật là yêu thương đến tận xương tuỷ.
Phải biết rằng, linh mạch tam giai thế này chỉ ở trong quặng linh thạch tam giai mới có thể sản xuất một cái. Một khi rút linh mạch ra, quặng linh thạch này liền coi như đồ bỏ, không thể sản xuất linh khí nữa. Hơn nữa linh mạch cũng tương đương với linh khí của toàn bộ quặng linh thạch quặng đó tạo nên.
Đồng dạng, linh mạch tứ giai ngũ giai là đã có thể trở thành vốn gốc cho một cái tông môn tam lưu an cư lạc nghiệp. Ngay cả đệ nhất đại tông như Thiên Hoa Tông cũng chỉ tọa ủng một cái linh mạch nhị giai mà thôi. Như vậy có thể thấy được cái linh mạch tam giai này quả là danh tác.
Cơ mà người ta nguyện ý hy sinh vì đệ tử, hắn cũng không dám nói cái gì, chỉ là cảm khái một chút Bạch Húc mệnh tốt mà thôi.
Đợi hết thảy đều bố trí tốt, Dạ Vô Thương mới dám tới đây. Y vẻ mặt đầy tiều tụy, hai mắt đỏ đậm, giăng kín tơ máu. Chỉ thấy y gắt gao nhìn chằm chằm tiểu lâu, như là muốn xuyên qua cấm chế nhìn thấu người bên trong, "Sư huynh đâu sư huynh...... Như thế nào"
Huyền Thượng chân nhân nhìn nhìn mặt tiểu đồ đệ còn tái nhợt hơn so với Bạch Húc, một tia ám hỏa trong lòng cũng trở thành hư không, rốt cuộc thì vẫn là hài tử......
Ông vỗ vỗ bả vai Dạ Vô Thương, khắc chế sự nôn nóng trong lòng, tận lực dịu dàng trấn an, "Yên tâm, sư huynh ngươi không có việc gì. Chỉ là Kim Đan của hắn bị hao tổn, cần phải lập tức bế quan, vì thế mới không kịp gặp mặt ngươi. Chẳng qua ngươi yên tâm, lấy tư chất của Húc Nhi, ngắn thì mấy tháng, nhiều thì mấy năm, rất nhanh là có thể đi ra."
Dạ Vô Thương hoàn toàn không nghe vào tai lời ông nói, trong đầu y vẫn luôn lặp đi lặp lại câu kia "Kim Đan bị hao tổn...... Kim Đan bị hao tổn......"
Đối với một Kim Đan tu sĩ mà nói, Kim Đan có thể coi là gốc rễ của sinh mệnh, Kim Đan bị hao tổn đồng nghĩa với cái gì?
Lại liên tưởng đến lỗ thủng trống rỗng trên bụng sư huynh bụng, y chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hô hấp càng thêm khó khăn.
Dạ Vô Thương thất tha thất thểu đi tới trước tiểu lâu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, đầu gối chợt mềm nhũn thẳng tắp quỳ xuống!
Huyền Thượng chân nhân kinh hãi, vội vàng bước qua muốn kéo y lên. Nhưng là, lần này Dạ Vô Thương lại hạ quyết tâm, ai nói cũng không nghe.
Hồi lâu sao đó Bạch Húc mới biết được, vai ác đại nhân quỳ ở đó ròng rã ba tháng, cuối cùng vẫn là bị Huyền Thượng chân nhân nhìn không nổi nữa trực tiếp đánh ngất mang đi.
"Ngươi dù có quỳ như vậy, sư huynh của ngươi thương cũng đã chịu rồi. Ngươi nếu còn không nắm chặt thời gian tu luyện tăng thực lực, chẳng lẽ lần sau gặp phải loại tình huống này, còn muốn để Húc Nhi lại bị thương một lần nữa sao? Đừng cô phụ một phen khổ tâm của sư huynh ngươi!"
Huyền Thượng chân nhân thật sự không suy chuyển nổi y, chỉ có thể oán hận lưu lại một câu như vậy rồi phất tay áo mà đi.
Đều là si nhi a!
Dạ Vô Thương lẳng lặng ngửa mặt nằm ở trên giường, thực lực? Y đương nhiên sẽ liều mạng tăng thực lực lên. Chỉ là trong lúc này, y vẫn muốn ở bên sư huynh hầu hạ thêm một hồi, bởi vì kia khả năng sẽ cần thời gian rất lâu.
Nói y là vì chuộc tội cũng được, xuất phát từ áy náy cũng thế, chỉ có mình y biết, mỗi một ngày y quỳ ở đó, tình yêu cùng khát cầu đối với Bạch Húc chôn trong đáy lòng lại dày thêm một tầng, thẳng đến khi trái tim không thể phụ tải nổi nữa. Đồng thời khát vọng của y đối với lực lượng cũng đồng dạng tăng trưởng, đạt tới một trình độ khủng bố đến biếи ŧɦái.
Ngày hôm sau, y liền đưa ra thỉnh cầu với Huyền Thượng chân nhân muốn ra ngoài du lịch. Huyền Thượng chân nhân lý giải tâm tình của y, cho nên mới nhét cho y rất nhiều pháp bảo phòng ngự rồi đồng ý. Rốt cuộc thì đây cũng là đệ tử của ông, ông đã vô pháp tiếp tục thừa nhận thống khổ mất mát thêm một lần.
Dạ Vô Thương trải qua mấy ngày ngự kiếm đi tới Ma Vực, dừng lại ở bên vách núi của Vô Tẫn Thâm Uyên. Nơi này một mảnh hoang vu, lọt vào trong tầm mắt đều là đất đỏ, không có dù chỉ một ngọn cỏ, thậm chí ngay cả dấu vết của ma thú cũng không có.
Y nhìn cái khe đen kịt, sâu không thấy đáy kia, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười không rõ nghĩa.
Vô Tẫn Thâm Uyên, vô tận đến bất tận. Luyện ngục nhân gian, tất nhiên là sâu không lường được.
Nhưng trên thực tế, phía dưới chính là cửa khẩu tiến vào Ma Vực.
Đời trước y bị Kim Linh Nhi lừa vào nơi này, vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai biết trong lúc vô tình lại kích phát ra huyết mạch của thượng cổ Ma tộc trên người, thực lực bạo trướng, mà một đời này......
Y vì người kia, cam tâm tình nguyện trở về địa ngục!
Y yêu hắn, muốn tới gần hắn, thực lực hoặc là bất cứ thứ gì đều không thể trở thành ranh giới cách ngăn, y muốn hắn chờ đợi y, đợi đến khi y có thể đối với hắn giống như hắn đã từng đối với y.
Dạ Vô Thương cong cong môi, thả người nhảy xuống. Lúc này y giống hệt như một con thiêu thân đang đâm đầu vào lửa, kiên định thẳng tiến kiên quyết không lùi bước, không có bất cứ do dự nào, chỉ có quyết tâm không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Một trận gió mát phất qua, thổi lên một mảnh bụi đất mờ mịt, mà bên vách núi rốt cuộc đã không còn thân ảnh của người kia.
5 năm sau.
Ở một nơi cực kỳ hoa lệ trên đại điện, một người nam nhân ngồi trên thủ toạ. Bóng đen che khuất khiến cho khuôn mặt y không thể nhìn rõ, nhưng một thân khí thế lại cực kì kinh người, toàn thân tản ra một loại lạnh nhạt cùng bá đạo cự người ngàn dặm.
Mà trên mặt đất phía trước y có một đống người quỳ đen nghìn nghịt, tất cả đều là nam tử trẻ tuổi, tướng mạo xuất chúng, tu vi kinh người. Nếu đặt ở bên ngoài từng kẻ đều là thiên chi kiêu tử mà người khác tranh nhau lấy lòng, nhưng giờ phút này bọn họ lại đều vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình, quỳ sát dưới chân nam nhân.
Nếu Bạch Húc ở chỗ này, hắn nhất định có thể nhận ra, đại bộ phận nơi đây đều là tiểu đệ quan trọng nhất đã từng giúp đỡ vai chính, có mấy người thậm chí còn là tiểu Boss, giờ phút này tề tụ trong cùng một sảnh, trường hợp này không thể nói không đồ sộ.
"Ngươi nói, Tống Nghiêm Thanh ở trong tông môn rải rác lời đồn, nói chưởng môn có ý đề bạt hắn làm thủ tịch đại đệ tử đời kế tiếp?" Thanh âm trầm thấp dễ nghe của nam nhân vang lên trong không khí yên tĩnh ở đại điện, tựa như một hòn đá ném xuống mặt hồ, kích khởi một mảnh gợn sóng.
Tống Nghiêm Thanh là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, trước khi Bạch Húc xuất hiện hắn chính là đệ nhất thiên tài, 15 tuổi Trúc Cơ, thiên tư không thể nói không yêu nghiệt.
Nhưng từ sau khi Bạch Húc 17 tuổi kết đan, vầng sáng của hắn liền hoàn toàn bị che khuất. Hiện tại đã 28, cùng lắm chỉ là Kim Đan trung kỳ, nếu như Bạch Húc còn ở, vậy thì hắn hoàn toàn chẳng tính cái gì. Nhưng Bạch Húc lại trọng thương bế quan, rất nhiều người đều đang truyền hắn không sống được bao lâu.
Tâm tư của Tống Nghiêm Thanh lại lần nữa lung lay, đã không còn Bạch Húc, hắn chính là Đại sư huynh danh xứng với thực, đệ nhất thiên tài Tam Thiên Giới!
Cho nên loại tin tức này gần đây truyền khắp trên dưới Thiên Hoa Tông, xem ra đúng là bình yên lâu quá rồi, lại để cho một tên hề nhảy nhót nào đó đắc ý vênh váo lên mặt!
Trong lòng mọi người run lên, tuy rằng trong giọng nói của y ẩn hàm ý cười, nhưng là những ai hiểu rõ con người y thì đều sẽ biết, đây là biểu hiện lúc y giận dữ cực điểm.
"Hắn cũng xứng!"
Quả nhiên, ngay sau đó, quanh thân nam nhân bộc phát ra khí thế cực kì cường đại, hai mắt hàm chứa sát ý, sàn nhà dưới chân không thể thừa nhận trên uy áp trên người y, từng mảng từng mảng rạn nứt. Kẻ quỳ phía dưới cũng đều không chịu đựng nổi mà kêu rên thành tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, cỗ uy áp kia mới biến mất.
Nhưng không ai dám biểu đạt bất mãn, bọn họ thật sâu bên trong đều biết "Đại sư huynh" từ này đối với nam nhân mà nói đại biểu cho cái gì. Vì thế giờ phút này, bọn họ chỉ có thể yên lặng trong lòng thắp cho Tống Nghiêm Thanh một loạt ngọn nến.
Đắc tội chủ nhân không đáng sợ, nhưng mà liên lụy đến người đính trên đầu quả tim của chủ nhân, hậu quả kia...... Quả thực vô pháp tưởng tượng.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng cong cong khóe môi, một tia ánh trăng rọi tới, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ đến mức gần như yêu dị của y, quả thực tựa như thiên thần đoạ lạc thế gian, khiến người không dám nhìn thẳng.
Tất cả người phía dưới đều cúi đầu, không dám nhìn về phía trước một chút nào, bọn họ ngưng thở, tận lực làm chậm lại tồn tại cảm của chính mình, miễn cho bị liên luỵ vô tội.
"Ngày mai ta phải về tông, các ngươi trông coi chặt chẽ các đại tông môn cùng tam đại thế gia cho ta. Có bất cứ chút gió thổi cỏ lay nào đều phải kịp thời hướng ta hội báo, tan đi." Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến, mọi người sôi nổi nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo nháy mắt liền biến mất ở trong điện.
Dạ Vô Thương chậm rãi đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng ngời kia, duỗi tay xoa ngực, mí mắt hơi hơi rũ xuống, lẩm bẩm nói, "Sư huynh......" Ngữ khí ôn nhu mà thâm tình, mang theo nồng đậm tưởng niệm.
5 năm, sư huynh ngươi chừng nào mới tỉnh lại đây?
Tiểu Dạ nhớ ngươi, rất nhớ, cực kì nhớ......
Một đời trước y chết thảm, một mặt là bởi vì không biết nhìn cách người, một mặt khác là bởi vì thế đơn lực mỏng.
Bạch Húc từ sớm đã phát hiện vấn đề này, cho nên mới giúp y thu Thượng Quan Duệ. Vì thế sau khi y thức tỉnh huyết mạch Ma tộc liền dùng ma cổ khống chế gần như tất cả mọi tiểu đệ và trợ lực của Mặc Cô Thành trong tương lai.
Y quả là muốn nhìn xem, không có những người này, gã còn có thể đạt tới được độ cao như vậy nữa hay không!
Người bị ma cổ khống chế sẽ không trở thành con rối, bọn họ có suy nghĩ độc lập của riêng mình. Chỉ là sâu bên trong nội tâm họ sẽ cam tâm tình nguyện thần phục Dạ Vô Thương, thậm chí vì y hy sinh hết thảy.
Đây là một loại khống chế trên tinh thần, tiểu đệ trung tâm như vậy dĩ nhiên dùng tốt hơn nhiều so với con rối vô tri, cũng là một loại thủ đoạn trong truyền thừa huyết mạch vừa thức tỉnh của y.
Huống hồ y biết, cái gọi là thực lực, ngoại trừ thực lực cá nhân ra, phát triển thế lực thuộc về chính mình cũng phi thường quan trọng.
Y muốn cho sư huynh mọi thứ tốt nhất, vì thế liền giao hết mấy thứ này cho cấp dưới làm, như vậy y mới càng có nắm chắc bảo vệ tốt được sư huynh, cũng có nhiều thời gian hơn để bầu bạn cùng hắn.
Cho nên chỉ so thế lực mà nói, y hiện tại một người đã để ngang bằng với quái vật khổng lồ như Thiên Hoa Tông, chỉ là còn ở giai đoạn ngủ đông mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường: Dạ Vô Thương: Sư huynh, ta đợi ngươi 5 năm!Bạch Húc: Ừ, vất vả Tiểu Dạ.Dạ Vô Thương: Sư huynh chuẩn bị bồi thường ta như thế nào đây?Bạch Húc: Ngươi muốn cái gì?Dạ Vô Thương: 5 năm, mỗi ngày năm lần là được...... Á!Người nào đó tàn nhẫn lấy chân đá, lăn! Một tháng không được phép trèo lên giường của ta!