Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống: Cứu Vớt Phản Diện Đại Nhân

Chương 93:Giao diện 3:Thượng Tiên Cao Lãnh Quỳ Dưới Chân(13)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những ngày tháng sau cứ thế trôi qua một cách êm đềm.

Sau một khoảng thời gian dài trông ngóng, thời khắc này cũng đã đến. Thời điểm thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch nhỏ của Ngụy Dương.

“Dương Dương, đã chuẩn bị xong chưa?” - Lam Trình Tranh đứng tựa người vào khung cửa gỗ, gõ nhẹ vài cái, giọng trầm ấm: “Lần này ta tranh thủ dẫn ngươi đi nhiều nơi một chút.”

Ngụy Dương gật đầu, cười nhẹ: “Đã xong cả rồi, đến lúc có đất diễn cho ngươi, nhớ vừa đủ thôi, đừng ngu ngốc tự hủy.”

Ngụy Dương nuốt ‘ực’ một cái, đưa tay đấm nhẹ vào bên ngực trái, hạ giọng: “Thứ này của ta sẽ đau lắm đấy.”

Lam Trình Tranh xoa đầu Ngụy Dương, ôn tồn bảo: “Dương Dương ngoan, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta tự khắc không biết đau là gì.”

Tiếng xe ngựa lộc cộc lộc cộc vang lên đều đều trên con đường đá nhỏ treo leo trên vách núi.

Lam Trình Tranh cố tình chọn địa điểm có địa hình hiểm trở để thực hiện kế hoạch lần này một phần là vì hắn biết Ngụy Dương ưa mạo hiểm, thích khám phá, một phần để dễ “bị” những kẻ có mưu đồ bất chính phục kích “bất ngờ”.

Với tốc độ chậm chạp của Chu Tử Khâm, nếu Ngụy Dương không hối thúc Lam Trình Tranh nhanh chóng thực hiện kế hoạch, có lẽ đến tận mấy năm sau cậu vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ trừ khử tên Chu Tử Khâm đó.

Không ngoài dự đoán của Ngụy Dương, Chu Tử Khâm cùng đám phản đồ của Mao Sơn Huyền môn đã không chịu được mà ra tay động thủ.

Ngụy Dương nhếch một bên mép, nhìn Lam Trình Tranh, hạ giọng nói: “Ta khử đám trưởng lão, ngươi lo đối phố Chu Tử Khâm, chọn đòn nào hiểm hóc một chút, diễn cũng phải thật chân thực.”

Lam Trình Tranh gật đầu, ngay tức thì lao người ra bên ngoài, hướng thẳng về phía Chu Tử Khâm.

Ngụy Dương nói gì làm nấy, một mình đối đầu với những người còn lại.

Theo như kế hoạch, có lẽ lần này Ngụy Dương phải chịu thiệt chút rồi.

Chu Tử Khâm toàn lực dồn vào một chưởng, lao vυ"t về phía Lam Trình Tranh.

Lam Trình Tranh thuận theo ý Ngụy Dương, ngoan ngoãn đón nhận đòn tấn công này của Chu Tử Khâm.

“Hahaha, Lam Trình Tranh, ngươi cũng có ngày hôm nay, đáng lắm! Chết đi!” - Chu Tử Khâm cười như điên dại, giọng đầy tự tin, đôi con ngươi trừng trừng nhìn Lam Trình Tranh, quát lớn.

Ngụy Dương nhanh như cắt lướt đến chắn trước Lam Trình Tranh, ôm người hắn lao xuống vực.

Khi sắp đáp đất, Lam Trình Tranh ôm chặt lấy eo Ngụy Dương, xoay người, hướng lưng mình đối diện với mặt đất, là là đáp xuống.

Chu Tử Khâm cùng đám phản đồ cười khanh khách.

Không thể chờ đợi được nữa, nhanh chóng rời đi.

Có lẽ Chu Tử Khâm đã quá nôn nóng rồi. Chỉ vì một cái hư danh mà đánh mất cả lý trí.

Ngụy Dương lười nhác nghĩ thầm: “Còn tưởng tên Chu Tử Khâm đó lợi hại, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ não tàn. Uổng công mình vạch ra một vở kịch hay như thế…Đúng là rất đáng chết.”

Lam Trình Tranh nhìn Ngụy Dương, cười khổ. Hắn biết thừa cậu đang nghĩ điều gì.

Lam Trình Tranh xoa đầu Ngụy Dương, giọng chứa ý cười: “Đang cảm thấy Chu Tử Khâm rất ngu ngốc phải không?”

Ngụy Dương có chút bất ngờ, mắt chữ “A”, mồm chữ “O” nhìn Lam Trình Tranh.

Ấy thế chỉ mất vài giây sau đã trở về trạng thái ban đầu, bình tĩnh đến lạ.

Ngụy Dương mỉm cười, gật đầu: “Ngươi đoán đúng rồi.”

“Ha, hôm nay ta nướng cá cho ngươi ăn nhé?” - Lam Trình Tranh cười khổ, hắn nhân lúc Ngụy Dương đang như “nai tơ” mà chơi xấu, hôn cái ‘chóc’ lên môi cậu. Sau đó liếʍ môi, giọng trầm ấm: “Ngoan ngoãn ở đây đợi ta, đừng đi lung tung, gần đây có một cái hồ nhỏ, nước khá sâu, ta đoán chắc sẽ có rất nhiều cá. Ta đi nhanh rồi chóng về với ngươi, sẽ không để ngươi đợi lâu đâu.”

“Ừm, nhớ đi cẩn…” - Ngụy Dương chưa kịp nói dứt câu, bóng người Lam Trình Tranh đã biến mất vào hư vô.

Cậu thở dài, xoay người đi đến một góc trong hang.

Trong thời gian chờ đợi Lam Trình Tranh trở về, Ngụy Dương quyết định làm việc quan trọng nhất cuộc đời cậu.

Ngụy Dương chọn một chỗ thích hợp, ngồi xuống, tựa lưng vào một góc của vách tường đá, vắt chéo chân, nhắm nghiền mắt.

Phải, việc quan trọng nhất cuộc đời cậu là ngủ.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ngụy Dương đã chìm vào giấc chiêm bao mộng mị.

Cùng lúc đó, Lam Trình Tranh thuần thục điều khiển thiên lôi giáng xuống dưới hồ.

Có lẽ hắn muốn dùng cách này để đám cá dưới hồ ngoan ngoãn tự “chui đầu” vào rọ.

Không ngoài sự tính toán của Lam Trình Tranh, từng đòn thiên lôi giáng xuống là lúc từng giỏ cá nhỏ được lấp đầy.

Xong việc, Lam Trình Tranh hí hửng xách giỏ cá đầy ụ về.

Nhìn Ngụy Dương đang ngủ say, Lam Trình Tranh thả nhẹ giỏ cá trên tay xuống, cởi lớp áo ngoài ra, đắp lên người Ngụy Dương.

Lam Trình Tranh đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng như hoa tuyết rồi rời đi, tiếp tục công việc của một phu quân tốt.

Hắn đi ra ngoài cửa hang, chỉ một cái búng tay, một đóm lửa nhỏ phừng phực chạy lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »