Chương 90:Giao diện 3:Thượng Tiên Cao Lãnh Quỳ Dưới Chân(10)

Làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối muộn, Lãng Nhuệ cuối cùng cũng chịu buông tha cho Anh Điền, để cậu được ngủ yên giấc.

Lãng Nhuệ ba đầu sáu tay, một tay bồng chàng thê nhỏ, một tay đem chăn, ga, gối, nệm đi gặt giũ thật sạch sẽ.

Thay một bộ áo mới cho chiếc giường thân thương. Xong xuôi tất cả, Lãng Nguệ nhẹ nhàng đặt Anh Điền xuống.

Lãng Nhuệ lần lượt thổi tắt bốn cây nến ở bốn góc phòng. Anh bước thật khẽ tránh làm Anh Điền thức giấc.

Sau khi đã thổi tắt hết bốn cây nến lập lòe, Lãng Nhuệ bước đến, trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Anh Điền.

Lãng Nhuệ lăn qua lăn lại, bên dưới không ngoan ngoãn dừng từ hành hạ bản thân.

Nhìn Anh Điền bên cạnh, yết hầu không yên phận nhấp nhô lên xuống.

Ánh trăng bàng bạc chiếu ánh sáng le lói, gắng gượng phản phất ánh sáng vào bên trong thư phòng của anh, và Anh Điền.

Đôi bàn tay hư hỏng nắm nghiền lại, độc nhất giơ ngón tay trỏ lên, chọc vào má phải của Anh Điền, miệng tủm tỉm cười.

“Da Điền Điền mịn thật.” - Lãng Nhuệ nghĩ thầm.

Thế rồi, lại một đêm Lãng Nhuệ thức trắng đêm.

Ngày hôm sau, Lãng Nhuệ khổ sở kìm nén du͙© vọиɠ, khều khều Anh Điền, nhẹ giọng: “Điền Điền, dậy ăn rồi đi học, giờ Ngọ rồi.”

“Đừng lại gần ta…” - Anh Điền nép mình vào một góc tường, không giấu nổi sự lo lắng, hiện rõ lên da mặt mỏng của cậu, khẩn khoản cầu xin: “Làm ơn, đừng đến gần ta…”

“Điền Điền, ngươi sợ ta?” - Lãng Nhuệ nhíu mày, giọng ủ rũ: “Đừng sợ ta, là ngươi nói muốn giúp ta mà, cũng chính ngươi nói chúng ta ‘giúp đỡ lẫn nhau’…”

“Anh Điền, ngươi muốn gì cũng được, duy chỉ rời xa ta, giận ta, ghét ta, ngươi không được như thế…”

Lãng Nhuệ thút thít, khóe mắt cay cay: “Anh Điền, Lãng Nhuệ ta không cần chúng sinh thiên hạ, chỉ cần ngươi…”

Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, tấm ga trải giường sớm đã ước đẫm một vùng.

Anh Điền không hiểu, tại sao khi cậu thấy anh đau khổ cầu xin mình như thế có chút đau lòng.

Dường như, tận sâu trong đáy lòng có thứ gì đó đang thôi thúc cậu tiến đến gần và ôm lấy Lãng Nhuệ, vỗ về an ủi anh.

“Đừng khóc nữa, ta không giận ngươi, càng không sợ ngươi, sẽ không rời bỏ ngươi, đừng khóc.” - Anh Điền ôm thân người to lớn của Lãng Nhuệ, vỗ nhẹ lưng anh, trấn an: “Chúng ta cùng ăn rồi đến phòng học nhé? Nếu đến trễ sẽ bị trách phạt đó, ngoan nghe lời ta, Nhuệ ca thương ta nhất mà, phải không?”

“Ừm…ta thương ngươi, chúng ta đi ăn rồi đi học, không giận ta, không sợ ta.” - Lãng Nhuệ gạt phăng đi mớ nước mắt phiền phức dinh dính lấy da mặt của mình, mỉm cười.

“Mạnh mẽ thì thế nào? Mềm mỏng vẫn dễ dụ dỗ người khác nhất.” - Lãng Nhuệ thầm nghĩ.

Tiết học hôm nay trôi qua thật nhanh, chốc chốc đã xong một buổi học.

Lam Trình Tranh đích thân đưa đón Ngụy Dương đến tận nơi về tận phòng.

Vừa về đến đã đặt Ngụy Dương ngồi lên giương hưởng thụ dịch vụ mát-sa của hắn.

“Dương Dương, ta đi làm bữa trưa cho ngươi nhé? Ngoan ngoãn ở đây đợi ta…” - Khựng lại một lúc, Lam Trình Tranh nói tiếp: “Hoặc nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, có thể ra ngoài chơi, không ra khỏi đảo là được.”

Vừa dứt câu, Lam Trình Tranh hôn cái ‘chóc’ lên trán của Ngụy Dương, mỉm cười rồi rời đi thực hiện bổn phận của mình.

Từng giây từng khắc trôi qua, Ngụy Dương ngồi toan tính kế hoạch trừ khử Chu Tử Khâm.

Ngụy Dương đắn đo, không biết nên cho Chu Tử Khâm một cái chết nhân đạo hay một cái chết thật đau đớn.

Nghe có vẻ cách thứ hai thú vị hơn nhiều. Việc dày vò người khác là sở trường của Ngụy Dương mà. Nhưng như vậy vẫn nên tính toán kĩ lưỡng, nếu có sơ hở liền rước thêm vạn phần phiền phức đến cho cậu và Lam Trình Tranh.

Lam Trình Tranh bưng khay thức ăn nghi ngút khói cẩn thận từng bước đi về phòng.

Chiếc bước chân vang lên trên hành lang lạnh lẽo của Tuyệt Tình điện làm người khác có chút cảm giác rờn rợn.

Lam Trình Tranh bước vào thư phòng, nhìn Ngụy Dương đang ngủ gà ngủ gật liền phì cười. Hắn đặt khay đồ ăn xuống bàn rồi tiến đến chỗ cậu.

“Ngủ ngon ghê, đôi khi ta còn cảm thấy giấc ngủ của ngươi quan trọng hơn cả ta đấy…ghen tị thật đấy.” - Lam Trình Tranh lẩm bẩm, tự biên tự diễn, tự mình nói tự mình nghe.

Lam Trình Tranh ngồi xuống bên cạnh Ngụy Dương, tay mân mê chiếc má bánh bao của cậu, nghiến răng nghiến lợi véo một cái rõ đau.

Ngụy Dương đương say giấc bị cái véo má của Lam Trình Tranh làm cho tỉnh giấc, theo phản xạ ‘bịch’ mấy bịch vào người của hắn.

Lam Trình Tranh nhếch một bên mép, giọng chứa ý cười, nói: “Đừng đánh, đánh ta tàn phế rồi sẽ không có ai tự nguyện phục vụ ngươi tận tình như ta đâu.”

Ngụy Dương ôm chặt lấy Lam Trình Tranh không buông, nũng nịu: “Bế ta, bây giờ mệt lắm, không muốn dậy.”

Lam Trình Tranh ngoan ngoãn nghe lời, nhẹ nhàng bế Ngụy Dương lên, mặt thoáng ý cười, thầm nghĩ: “Ngươi cứ tiếp tục ỷ lại vào ta như thế này thì tốt biết mấy.”