Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống: Cứu Vớt Phản Diện Đại Nhân

Chương 66:Giao diện 2:Bạc Tổng Thật Ngông Cuồng(31)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ừ.”

Ngụy Dương vừa đáp vừa lật xem, đến bức tranh ghi lại khoảnh khắc cậu và Bạc Tự Ngự cùng chơi bóng, cậu được Bạc Tự Ngự ôm lấy đưa lên thật cao để úp rổ.

Bạc Tự Ngự cười khẽ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên phần cổ trắng nõn của Ngụy Dương

Ngụy Dương thả lỏng người ngả vào l*иg ngực vững chãi của Bạc Tự Ngự.

Công việc sắp xếp trang trí cho lễ cưới dần hoàn thiện, Bạc Tự Ngự bảo Ngụy Dương viết tên những người muốn mời để gửi thiệp cho họ hàng bạn bè đến tham dự.

Thật ra khách mời dự lễ cưới cũng rất quan trọng.

Thường thì lễ cưới sẽ có bố mẹ hai nhà.

Nghĩ gì làm nấy, Ngụy Dương ghi ngay tên của cha mẹ hai bên vào trong quyển sổ tay của mình.

Tiếp theo, Ngụy Dương liền nghĩ ngay đến cặp lang lang Trường Xuân và Tiết Viễn, thế là lại ghi ngay vào.

Theo ý đồ của Bạc Tự Ngự, lễ cưới được tổ chức trên một hòn đảo tách biệt với bên ngoài.

Hòn đảo này được anh mua lại cách đây không lâu để đề phòng bất trắc.

Đề phòng…Ngụy Dương muốn rời khỏi anh, dùng nó để ép Ngụy Dương ở lại bên cạnh anh.

Bây giờ chẳng cần lấy nó để làm như thế nữa, trên đảo chỉ cần tràn đầy bong bóng màu hồng thôi.

Ngụy Dương xuống trực thăng, vừa đặt chân xuống đất đã giật nảy mình.

Trang trí long trọng vô cùng, những đóa hoa tươi tắn được vận chuyển bằng trực thăng đến bấy giờ đang rải đầy đảo, tơ tằm ngọc trai được dùng làm vật trang trí chỉ để đổi lấy niềm vui của chàng.

Bạc Tự Ngự nắm tay Ngụy Dương, cười hỏi: “Theo cách xưng hô đổi họ của mình thành họ bạn đời sau khi kết hôn, anh sắp phải gọi em là ngài Bạc rồi nhỉ?”

Ngụy Dương cũng cười: “Vậy em gọi anh là ngài Ngụy sao?”

“Cũng được thôi, nhưng anh muốn nghe em gọi xưng hô khác hơn.” - Bạc Tự Ngự đáp.

Ngụy Dương ngờ vực: “Xưng hô gì?”

Bạc Tự ngự chớp mắt, cúi đầu thì thầm bên tai Ngụy Dương, dịu dàng rằng: “Gọi là chồng.”

Lễ cưới tổ chức đúng hẹn, bạn bè người thân đều tập trung trong hội trường.

Ngụy Dương và Bạc Tự Ngự mặc trang phục đôi, đứng trên sân khấu nghe MC nói.

“Dù giàu sang hay nghèo khó, dù mạnh khỏe hay ốm đau, anh vẫn bằng lòng ở bên anh ấy trọn đời, trao chiếc nhẫn này vào tay anh ấy chứ?” - MC hỏi.

Chiếc nhẫn đã được mang đến, đặt giữa Ngụy Dương và Bạc Tự Ngự.

Đó là nhẫn đôi nam nam, chỉ cần đeo nhẫn vào tay đối phương là sẽ đặt một dấu chấm tròn hoàn chỉnh cho nghi thức này.

Dưới ánh trăng bạc, ngoại hình Bạc Tự Ngự chẳng có khuyết điểm gì, khuôn mặt điển trai như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.

Song, trong mắt anh chàng sở hữu khuôn mặt thu hút ánh nhìn của tất cả Omega giờ đây lại ẩn chứa sự căng thẳng khó giấu.

Anh cầm một chiếc nhẫn lên, nhìn chằm chằm Ngụy Dương không chớp mắt.

Ngụy Dương dễ dàng đọc hiểu được ẩn ý trong đôi con ngươi đen láy ấy, đó là câu hỏi của Bạc Tự Ngự dành cho cậu: Em bằng lòng không?

Ngụy Dương nháy mắt với Bạc Tự Ngự, cầm chiếc nhẫn kim cương còn lại lên: “Tất nhiên, em bằng lòng.”

Đôi mắt như bừng sáng bởi những sắc màu rực rỡ, anh thấy Ngụy Dương vươn tay về phía mình, để hắn đeo chiếc nhẫn đại diện cho tình yêu trọn đời vào ngón tay thon dài của cậu.

Nghi thức trao nhẫn cưới kết thúc, tiếp theo khá là tùy ý.

Ngụy Dương và Bạc Tự Ngự dự định sẽ đi dâng trà cho cha mẹ của cậu và anh.

Dâng cho người thân xong, tiếp theo là mời bạn bè.

Tiết Viễn ngà ngà say, mặc kệ sự đời bóc phốt Bạc Tự Ngự trước mắt Ngụy Dương.

“Dương Dương, cậu không biết đâu, anh Bạc đây lúc trước vì theo đuổi cậu mà anh em như chúng tôi cũng vứt sang một bên đấy.”

“Anh Bạc còn nói cái gì mà tránh xa vợ yêu của tôi một chút.”

Lê Nam bên cạnh hùa theo: “Anh Bạc lúc quen cậu rồi còn đề phòng cả chúng tôi, lúc này cũng phả tin tức tố vào người cậu đó.”

“Ỷ cậu không để ý mà biết bao nhiêu lần dùng tin tức tố của mình đe dọa chúng tôi, cậu phải đòi lại công bằng cho đúng tôi.”

Ngụy Dương quay đầu nhìn Bạc Tự Ngự, Bạc Tự Ngự nhoẻn miệng cười, trông chẳng hề hối hận: “Lần sau anh còn dám nữa.”

Ngụy Dương đấm nhẹ lên vai Bạc Tự Ngự, còn Bạc Tự Ngự vẫn đứng im mặc Ngụy Dương đánh thỏa thích, khiến mọi người phấn khởi hú hét.

“Mãn nguyện rồi mãn nguyện rồi, Bạc Tự Ngự, cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay!”

“Quả nhiên vạn vật tương sinh tương khắc, anh Bạc của chúng ta bị khắc đến mức không dám đánh trả kìa!”

“Dương Dương, sau này mỗi tháng cậu chỉ cần cho cậu ấy 500 đồng ăn vặt là đủ, khi nào cần cậu ấy phải xòe tay xin tiền của cậu!”

Bạc Tự Ngự cũng chẳng phản bác, ạn cười mắng vài câu, sau đó vươn nắm đấm ra cụng tay với những người anh em của mình.

Buổi tiệc tưng bừng đến khuya, khi mà màn đêm đen bao trùm cũng là lúc đến với tiết mục mà mọi người thích thú nhất: đưa vào động phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »