Chương 54:Giao diện 2:Bạc Tổng Thật Ngông Cuồng(19)

Càng nghĩ, da đầu Ngụy Dương càng tê dại, cậu lén nhích xa khỏi l*иg ngực Bạc Tự Ngự một chút, cố ép mình đừng nghĩ về nó nữa. Cậu cho rằng động tác của mình rất khẽ, sẽ không khiến anh chú ý, nhưng vừa tách khỏi Bạc Tự Ngự vài giây, nửa người trên của hắn đã nghiêng đến ôm cậu vào lòng lần nữa.

“Sao lại chạy?” - Bạc Tự Ngự hạ giọng hỏi.

“Anh đã nói, nếu em không muốn, chúng ta sẽ không làm, lúc nào cũng vậy.”

Bạc Tự Ngự dịu dàng rằng.

“Bất kể đang yêu đương hẹn hò hay đã kết hôn. Chỉ cần em không muốn, dùng tay giúp anh là được.”

Với hắn, điều quan trọng nhất là có Ngụy Dương bầu bạn, được Ngụy Dương yêu thương thật lòng, dành trọn tấm lòng cho nhau.

Tuy anh thèm khát được rót tin tức tố của mình vào cơ thể Ngụy Dương cả ngày dài lẫn đêm thâu, nhưng hễ nghĩ tới việc cậu sẽ sợ mình, muốn rời khỏi mình thì lại như bị một gáo nước lạnh trút từ đầu xuống chân, dập tắt ngọn lửa cháy bỏng và bẩn thỉu trong lòng anh. Anh không thể thực hiện bất kỳ hành vi nào khiến Ngụy Dương ghét mình, muốn rời khỏi mình chỉ vì để thỏa mãn ham muốn xá© ŧᏂịŧ.

Ngụy Dương bỗng chốc nói không nên lời, cậu dựa vào Bạc Tự Ngự, cảm nhận nhịp tim đập vững vàng của anh.

“Anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao? Chúng ta mới hẹn hò chưa được hai ngày, thật ra vẫn có xác suất chia tay.” - Ngụy Dương nói.

“Chia tay?” - Bạc Tự Ngự cười nhạt.

“Em đừng có mơ, em mà chia tay anh sẽ đến nhà của em ăn vạ, nói em đùa bỡn trái tim và thể xác của anh, lợi dụng rồi bỏ, đồ đàn ông khốn nạn.”

Ngụy Dương cho rằng Bạc Tự Ngự đang đùa với mình, thế là cũng hùa theo nói ra lời nửa đùa nửa thật: “Em thì chưa nghĩ tới, ý em là nếu anh cảm thấy chúng ta không hợp, cứ chủ động chia tay.”

Ngụy Dương nhẹ giọng.

“Dù sao cũng còn rất nhiều Omega ưu tú.”

Vừa dứt lời, mặt cậu đã bị bóp lấy, giọng Bạc Tự Ngự vô cùng nghiêm túc: “Ngụy Dương, người không bị đánh dấu là em, từng ngày từng đêm anh đều lo em sẽ không bị tin tức rố của anh ảnh hưởng, lo những tình địch ngoài kia rình rập, còn đâu tâm trạng nhìn ai khác nữa?”

Ngụy Dương vỗ cánh tay đang ôm mình.

“Không nói nữa, cố gắng học hành, anh cũng nghiêm túc xem để học kỹ xảo đi.”

Như nhận ra điều gì, máu nóng trong người Bạc Tự Ngự dồn hết xuống dưới, anh ôm Ngụy Dương chặt hơn, vùi mặt lên vai cậu xem thật chi tiết.

[Mặt của Beta trong phim đã dần mất đi vẻ đau đớn, bầu không khí bắt đầu trở nên ướŧ áŧ.]

Ngụy Dương trầm ngâm, cố định một tư thế quá lâu dễ mệt, cậu bèn đổi góc độ khác trong lòng Bạc Tự Ngự, đồng thời cũng duỗi tay sang bên hông cho đỡ mỏi, nhưng ngay sau đó đã cứng đờ.

[Chàng Alpha trẻ tuổi tràn trề năng lượng đang dùng thực tế chứng minh sự nồng nhiệt của mình.

Trong điện thoại, đôi AB đã kết thúc nụ hôn.

“Ôi em yêu, trên người em lại có mùi pheromone của anh rồi, như vậy dù tạm thời xa cách, mọi người cũng sẽ biết chúng ta là một đôi!” - Alpha mừng rỡ nói.

“Đúng vậy anh yêu, tốt quá.”

Beta trao cho chàng nụ hôn đầy tình cảm.

“Em yêu anh lắm.”]

Ngụy Dương xem xong đoạn chính cũng tắt điện thoại đi ngủ.

Bạc Tự Ngự nằm bên cạnh, từng làn sóng dữ đội như muốn phủi sạch đi lí trí của anh.

Yết hầu trên cổ nhấp nhô lên xuống, thứ kia không chịu yên phận cũng bắt đầu chống trả kịch liệt, đòi hỏi anh phải chiếm lấy cậu.

Gạt phăng đi những suy nghĩ trong đầu, kéo dần lại sợi dây đang căng phồng kia, anh xoa đầu Ngụy Dương, đưa tay vòng qua eo cậu, kéo cậu sát lại, ôm chặt lấy.

Bạc Tự Ngự nhẹ giọng.

“Ngủ Ngon.”

Ngụy Dương quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má.

“Anh ngủ ngon.”

Bạc Tự Ngự như một đứa bé vui mừng, cười đến đần cả mặt ra. Anh càng ôm chặt lấy cậu, càng ngày càng sát vào cơ thể mình để cậu nằm trọn trong cái ôm của anh thì mới yên tâm từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, trong khi Ngụy Dương còn chưa tỉnh hẳn, anh đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả hai.

Bạc Tự Ngự đi về phía chiếc giường của hai người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Ngụy Dương, đánh thức cậu bằng một nụ hôn chào buổi sáng.

Ngụy Dương đang ngủ thì bị làm cho thức giận, mở mắt ra nhìn thẳng vào mặt Bạc Tự Ngự. Cậu đấm vào ngực anh mấy ’ bịch’, giọng mớ ngủ.

“Sao phải dậy sớm như thế?”

“Anh muốn em ăn đồ anh nấu, ăn chung với anh, phải dậy sớm nấu.” - Bạc Tự Ngự cười khổ.

“Nếu không em lại ra đường vừa ăn vừa nhìn người khác.”

Ngụy Dương nghe vậy giận lắm, im lặng không đáp.

Bạc Tự Ngự “gieo gió gặt bão”, “tự làm tự chịu” dùng gương mặt đáng thương đi dỗ ngọt Ngụy Dương.

“Không giận anh, nếu không anh liền cho em không dám giận nữa.”

Nhận thấy mối nguy hiểm trước mắt Ngụy Dương bèn nói.

“Không giận nữa, không giận nữa, hôm nay còn phải đi học, không được.”