Ngụy Dương đanh giọng: “Chuyện này không liên quan tới anh.”
“Tôi không có ý gì đâu, chỉ trò chuyện chút thôi mà.”
Giọng nam đáng khinh vẫn tiếp tục.
“Cậu là Beta không thể bị đánh dấu, chắc chắn người ngoài cũng tưởng nửa kia của cậu là Beta, thế thì bạn trai Alpha của cậu sẽ đau lòng lắm nhỉ?”
“Còn với các Alpha có ý đồ mà chưa hiểu rõ tình hình, cậu như một món đồ để tranh đoạt vậy, tôi nói đúng chứ?”
Bạc Tự Ngự sải bước thật nhanh, vừa rẽ sang đã thấy Ngụy Dương.
Ngụy Dương nhíu mày trông như không muốn tiếp tục cuộc đối thoại, nhưng người đàn ông lạ mặt cứ chắn đường không cho cậu đi.
Dù sao đây cũng là nhà hàng, người đàn ông nọ không dám làm gì Ngụy Dương, chỉ quấy rối qua lời nói.
“Dù sao thì Beta không ngửi thấy mùi tin tức tố, cậu bắt cá bao nhiêu tay đi nữa, bạn đời Beta ở nhà cũng chẳng biết, tôi nói đúng chứ?”
Nào có chuyện Bạc Tự Ngự chịu để yên cho gã nói tiếp, anh túm cổ áo gã nhấc lên, khiến hai chân gã không còn chạm đất rồi ném sang một bên, để gã khỏi chắn đường Ngụy Dương nữa.
Tin tức tố nặng nề và áp lực đè nặng trên vai, gã đàn ông cứng người.
“Cút.” - Bạc Tự Ngự gằn giọng.
Gã hối hả bỏ đi, còn Ngụy Dương thấy sắc mặt Bạc Tự Ngự cũng dịu hơn, bèn đi đến ôm anh.
L*иg ngực kề sát nhau, tin tức tố của Bạc Tự Ngự lần nữa vây lấy Ngụy Dương.
“Gặp phiền phức sao không gọi cho anh?”
Bạc Tự Ngự nhíu mày hỏi.
“Chuyện này mà phiền phức gì, anh ta cũng đâu dám làm gì em, anh cứ giải quyết việc của anh đi.”
Ngụy Dương buông Bạc Tự Ngự ra, mỉm cười.
Ngụy Dương luôn rất hiểu chuyện, cũng rất tự lập.
Nhưng anh muốn Ngụy Dương ỷ lại vào anh, muốn được che mưa chắn gió cho Ngụy Dương. Đâu đó sâu thẳm trong tim anh tồn tại một góc khuất, ấp ủ khát khao bệnh hoạn, anh muốn Ngụy Dương không thể sống suôn sẻ khi rời xa vòng tay anh, anh muốn cậu phải dựa dẫm vào anh. Như anh bây giờ vậy.
“Gặp bất kể phiền phức gì, dù em cảm thấy nó không quan trọng thì cũng phải gọi cho anh.”
Bạc Tự Ngự chôn giấu suy nghĩ u ám của mình, lần nữa nắm tay Ngụy Dương.
“Chuyện của em, dù chỉ những điều nhỏ nhặt nhất cũng quan trọng hơn công việc của anh.”
Ngụy Dương sững sờ, cậu chậm rãi nắm lại tay Bạc Tự Ngự, nụ cười trên mặt thêm phần rạng rỡ. “…Được.”
Kết thúc chuyến đi, hai người dọn đồ về nhà, Bạc Tự Ngự thấy cảm xúc của Ngụy Dương hơi khác thường, dường như đang rầu rĩ lắm. Rõ ràng lúc ăn còn vui lắm mà, nguyên nhân khiến Ngụy Dương buồn bực rất dễ đoán.
“Em đừng để tâm những lời khốn nạn của tên đó.”
Bạc Tự Ngự tìm đồ ngủ cho Ngụy Dương, đặt lên giương.
“Thường Beta ở bên nhau, không có tin tức tố vẫn sống hạnh phúc đấy thôi, tên đó nói lung tung, em cứ mặc xác hắn đi.”
Ban đầu Ngụy Dương đang cầm điện thoại ngẩn người, nghe thế hoàn hồn.
“Em biết… thế giới này nhiều đôi BB như vậy, nếu ai cũng giống anh ta nói, chẳng phải sẽ rối tung cả lên sao? Em không để tâm những lời anh ta nói đâu.”
Anh thấy khó hiểu:“Vậy tại sao em cứ không vui?”
Ngụy Dương cười đáp:“Cảm thấy anh ta phiền quá, phá hỏng buổi hẹn hò hoàn hảo của chúng ta.”
Bạc Tự Ngự thở phào, dở khóc dở cười rằng:
“Sau này chúng ta còn nhiều dịp hẹn hò mà, đừng nghĩ mãi về lần này nữa, tắm trước đã.”
Ngụy Dương nhận bộ đồ ngủ đôi khủng long mà Bạc Tự Ngự đưa cho mình, vào phòng tắm, mở vòi sen nhưng lại đứng yên.
Bạc Tự Ngự tưởng cậu buồn bực vì bị quấy rối, nhưng thật ra cậu chỉ đang tiếc vì sao anh lại đến sớm như thế. Chỉ cần một lúc nữa thôi thì gã đáng khinh kia đã không còn nguyên vẹn rồi. Nhưng không thể chối một chuyện, điều cậu để tâm là một câu nói của kẻ đó.
Cậu là Beta, không thể bị đánh dấu, cũng chẳng tài nào dùng tin tức tố tuyên bố chủ quyền của mình, Bạc Tự Ngự sẽ khổ sở vì điều này chứ?
Tuy cậu không phải Omega, nhưng cũng từng nghe kể nhiều chuyện tình của các cặp AO.
Sự kết hợp hài hòa về tin tức tố tạo nên một mùi hương mới như kết tinh của đôi lứa, nói rằng họ thuộc về nhau, đây là một trong những đề tài mà từ xưa đến nay mọi người luôn bàn tán say sưa.
Có lẽ Bạc Tự Ngự đã rất đau khổ vì không đánh dấu được cậu.
Cửa phòng tắm chợt vang lên tiếng gõ lộc cộc, Ngụy Dương giật mình, nghe thấy giọng Bạc Tự Ngự: “Có chuyện gì à? Không sao chứ?”
“Không sao, hôm nay ra ngoài lâu quá nên muốn tắm sạch một chút, sắp xong rồi.”
Ngụy Dương nâng giọng đáp.
Cuối cùng Bạc Tự Ngự cũng bị những lời qua quýt của cậu dụ rời đi, Ngụy Dương tắm bằng tốc độ nhanh nhất, đến lượt Bạc Tự Ngự.
Nhân lúc Bạc Tự Ngự tắm, Ngụy Dương mở khung chat với Trường Xuân - bạn chung của Ngụy Dương với Bạc Tự Ngự.
[ Ngụy Dương: “Trường Xuân, cậu có ở đấy không?”]
[ Trường Xuân: “Có có, sao vậy?”