Chương 51:Giao diện 2:Bạc Tổng Thật Ngông Cuồng(16)

Bạc Tự Ngự dỏng dạc nói với Ngụy Dương.

“Chiều nay em chỉ cần đi theo anh thôi, lịch trình anh đã chuẩn bị hết rồi.”

Thế là Ngụy Dương đi theo anh, nơi anh chọn rất bình thường, nhưng mỗi một điểm đến đều giống nhau ở chỗ: ‘nhiều cặp đôi’.

Đầu tiên, Ngụy Dương và Bạc Tự Ngự dạo công viên.

Vừa ra ngoài, Ngụy Dương đã vô thức đứng cách Bạc Tự Ngự một đoạn ngắn, đây là thói quen giữ khoảng cách với anh, đủ thân nhưng không khiến người khác hiểu lầm, chỉ nghĩ họ là bạn bè của nhau thôi.

Bạc Tự Ngự vẫn im lặng dạo công viên với Ngụy Dương. Giờ này có khá nhiều đôi bạn đời lớn tuổi ra tập thể dục.

Ông bà cụ vai kề vai, vừa đi bộ vừa trò chuyện. Nếu một người thấy mệt, họ sẽ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, người này tựa đầu lên vai người kia, ai không mệt lắm sẽ bóp chân đấm vai cho nửa kia của mình. Họ nương tựa lẫn nhau, thân mật với nhau như thể chẳng hề để tâm đến những đổi thay của thế giới bên ngoài, người xung quanh nhìn vào biết ngay quan hệ của họ.

Ngụy Dương trầm ngâm một lúc thì quyết định noi theo, cậu bảo với Bạc Tự Ngự.

“Em đi mệt rồi, chúng ta ngồi nghỉ nhé?”

Bạc Tự Ngự vẫn điềm nhiên, nhưng lại không đồng ý.

“Vốn đã ít ghế lại có nhiều ông bà cụ như vậy, không nên giành với họ.”

Bấy giờ Ngụy Dương mới nhận ra, cảm thấy Bạc Tự ngự nói rất phải.

“Thật ra em cũng không mệt lắm, chúng ta đi tiếp vậy.”

“Em mệt rồi.”

Bạc Tự Ngự vẫn chưa thôi.

Ngụy Dương chưa hiểu ý Bạc Tự Ngự lắm, cậu ngờ vực.

“Vậy anh muốn…?”

Bạc Tự Ngự nắm tay Ngụy Dương, sau đó lại buông ra, đi một bước lên trước rồi ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cậu.

“Lên đi.”

Bạc Tự Ngự nói ngắn gọn.

Ngụy Dương mím môi nhìn quanh.

Người trong công viên khá đông, bấy giờ Bạc Tự Ngự đưa lưng như vậy chắc chắn sẽ bị để ý. Làm thế trông thân mật hơn việc tựa vào nhau trên ghế nhiều.

Cậu không bệnh, chẳng bị thương, cũng chưa mệt đến mất sức đi đứng, vậy mà cũng bảo Bạc Tự Ngự cõng cậu được sao?

“Em là bạn trai của anh.”

Vẫn giọng điệu hời hợt, Bạc Tự Ngự hỏi.

“Em đang do dự điều gì? Xem anh là người bạn bình thường, không dám làm phiền anh?”

Nhìn bóng lưng anh, Ngụy Dương không chần chừ nữa, cậu lập tức nhoài người lên.

Bạc Tự Ngự vì là Alpha nên rất mạnh, dù đang cõng cậu nhưng bước đi vẫn nhẹ tênh.

Ngụy Dương nhìn ót của Bạc Tự Ngự hồi lâu, sau đó vùi mặt lên vai anh, lần nữa xác nhận rõ một chuyện. Bạc Tự Ngự…đã trở thành bạn trai của cậu thật rồi.

Theo lịch trình của Bạc Tự Ngự, bây giờ họ sẽ đi ăn. Không biết đọc được thông tin từ đâu, Bạc Tự Ngự dẫn Ngụy Dương đến một nhà hàng đang có chương trình hoạt động. Nhà hàng này đã khai trương năm trăm hai mươi ngày, bấy giờ đang tuyên truyền hoạt động:họ sẽ cho phần ăn hai người vào chung một đĩa để các cặp đôi đút cho nhau ăn. Nếu được đút suốt quá trình mà bản thân không tự ăn miếng nào, thì sẽ được chiết khấu 20%.

"Anh không thấy như vậy dễ nuốt phải nước bọt của nhau à, không buồn nôn sao?” Ngụy Dương không nhịn được, hỏi.

“Gì mà buồn nôn, anh với em buồn nôn gì.”

Bạc Tự Ngự nheo mắt.

“Chẳng lẽ chúng ta chưa từng nuốt nước bọt của nhau à.”

Tại sao anh luôn có thể nói chuyện hùng hồn như vậy nhỉ?

“Em thấy anh buồn nôn?”

Bạc Tự Ngự đanh giọng.

Ngụy Dương chưa kịp trả lời đã bị hôn cái ‘chóc’ lên mặt.

Bạc Tự Ngự cụp mắt, nhìn từ ngoài vào đúng là siêu ngầu. Nhưng chỉ Ngụy Dương biết cảm xúc trong lòng Bạc Tự Ngự hiện giờ chẳng liên quan gì đến từ ‘ngầu’ cả.

Ngụy Dương nhìn Bạc Tự Ngự với vẻ bất đắc dĩ, sau đó nắm tay hắn, cũng nhanh chóng hôn lên mặt anh.

“Đừng nói lung tung.”

Ngụy Dương điềm nhiên kéo giãn khoảng cách.

Bạc Tự Ngự giữ bình tĩnh được một lúc lại không nhịn được nữa, từ ánh mắt đến khóe môi đều trông có vẻ khoái chí, bấy giờ mới chịu vui vẻ tựa lên người Ngụy Dương, ngồi yên.

Thức ăn được mang lên, Bạc Tự Ngự cầm muỗng múc món mà Ngụy Dương thích, đưa đến bên môi cậu.

Muỗng và đũa được thiết kế như loại dùng trong nhà, rất thích hợp để anh đút Ngụy Dương.

“Thổi trước, đừng để bỏng.”

Bạc Tự Ngự lo lắng dặn dò.

Ăn cơm xong, Ngụy Dương đứng dậy đi vệ sinh, còn Bạc Tự Ngự ngồi tại chỗ trả lời tin nhắn vừa nhận. Anh cố giải quyết công việc nhanh nhất có thể. Sau khi giải quyết được đại khái, Ngụy Dương vẫn chưa quay lại, Bạc Tự Ngự nhíu mày, tạm gác chuyện hỗ trợ vốn sang một bên, đứng dậy đi đến phòng vệ sinh. Được nửa đường, anh chưa rẽ ngoặt đã nghe tiếng Ngụy Dương.

Giọng nói vẫn rất điềm tĩnh: “Thưa anh, tôi đã có bạn trai rồi.”

“À xin lỗi, không ngửi thấy mùi tin tức tố trên người cậu nên tưởng cậu còn độc thân.” Một giọng nam khác vang lên.

“Người ban nãy là bạn trai cậu sao? Chẳng phải Alpha nào cũng sẽ đánh dấu bạn đời mình sao?”