Cậu là vầng trăng sáng mà anh hằng khát khao và trân trọng, chẳng tài nào với tới được, chỉ biết lẳng lặng đứng cạnh ngắm nhìn. Anh vừa canh me vừa rình rập cậu, sợ rằng ai đó sẽ phát hiện báu vật của mình rồi đến tranh giành với mình, nhưng nào ngờ, nay đây vầng trăng ấy lại tự tiến về phía anh. Trái tim luôn lơ lửng giữa trời bỗng được đáp xuống thật nhẹ nhàng. Thế giới xung quanh và chuyện đang xảy ra trước mắt như một quả bóng hơi căng phồng vậy, chỉ cần đâm nhẹ sẽ nổ tung và phá bĩnh giấc mơ đẹp đẽ.
Bạc Tự Ngự hôn lên từng milimet trên đôi môi ấy rồi ngẩng đầu xin phép.
“Được hôn chỗ khác không?”
Hàng mi dài nhẹ run, Ngụy Dương nhìn Bạc Tự Ngự, giọng thật khẽ.
“…Muốn hôn chỗ nào?”
Bạc Tự Ngự không đáp, dùng hành động thay thế lời nói.
Ngụy Dương nằm ngửa nhìn trần nhà trắng, cảm nhận đôi môi nóng bỏng đang dịch chuyển dần xuống cổ.
Bạc Tự Ngự cắn lên hõm vai cậu, mυ"ŧ đến tận khi để lại dấu hôn mới tiếp tục dời xuống. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Ngụy Dương túm vai kéo lên.
Nhìn lại Ngụy Dương, bấy giờ từ mặt xuống cổ đã được phủ một màu đỏ nhạt, cậu lí nhí.
“Em thấy không ổn lắm.”
Ánh mắt Bạc Tự Ngự chợt trở nên sắc bén, nghĩ bụng quả nhiên Ngụy Dương hối hận rồi, nhưng vô ích thôi, chỉ cần Ngụy Dương thốt ra câu ấy thì thân phận này sẽ đeo bám cậu suốt đời.
“Không ổn chỗ nào? Em đã là của anh rồi, những hành động thân mật không được từ chối.”
Ngụy Dương quay phắt đi, giận dỗi.
“Hôm nay không đi chơi với anh nữa.”
"Ngày đầu tiên chúng ta bên nhau mà em đã không chịu ra ngoài với anh à? Có phải mấy năm nữa sẽ không chịu thừa nhận với người khác anh là bạn trai em không?”
Bạc Tự Ngự buông trời chỉ trích Ngụy Dương.
Đôi khi Bạc Tự Ngự thật sự rất khó đoán, miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo.
Thời gian thấm thoát trôi mau, bấy giờ cậu và anh vừa dùng xong bữa trưa.
Ngụy Dương mắt đã sắp không mở nổi nữa leo thẳng lên giường.
Bạc Tự Ngự dọn dẹp bàn ăn xong ngoan ngoãn đứng dưới bếp rửa chén.
Vừa rửa xòn anh liền nhanh chóng đi về chỗ người yêu của mình đang nằm, nằm xuống bên cạnh cậu.
Bạc Tự Ngự và Ngụy Dương đắp chăn riêng, đèn đã tắt, bóng tối bao trùm căn phòng.
Bạc Tự Ngự nhìn mảng không gian tối tăm, đầu óc cứ suy nghĩ miên man.
Sao anh và Ngụy Dương lại phải đắp chăn riêng chứ, họ phải nằm cùng một cái chăn mới đúng, như vậy mới thật sự chạm được vào nhau mà không có vật cản. Ngụy dương sẽ vùi hẳn trong lòng anh, cánh tay anh sẽ choàng qua eo Ngụy Dương, anb có thể hôn cậu, cảm nhận hơi thở của cậu bất cứ lúc nào. Tin tức tố của anh cũng sẽ bao trọn cơ thể Ngụy Dương.
Ngủ gần nhau như vậy, lâu dần, tin tức tố của anh cũng sẽ thấm qua da Ngụy Dương, khiến cơ thể cậu mang mùi của anh nhỉ?
Đang thỏa sức tưởng tượng dáng vẻ toàn thân Ngụy Dương vương đầy mùi pheromone của mình, Bạc Tự Ngự chợt nghe thấy tiếng động vang lên bên cạnh, thì ra là Ngụy Dương lăn đến gần hanh chống tay nhổm nửa người lên.
“Hình như quên một thứ.”
Giọng Ngụy Dương chứa ý cười.
“Thứ gì?”
Bạc Tự Ngự cũng ngồi dậy.
“Em ngủ tiếp đi, anh lấy cho em.”
"Không cần đâu, thứ em muốn đang ở đây mà.”
Vừa cười, Ngụy Dương vừa tiến đến gần Bạc Tự Ngự. Một nụ hôn như hoa tuyết rơi nhẹ lên má, anh sượng người, nhìn cậu chàng vừa chủ động hôn mình.
Trong không gian tối tắm tĩnh mịch của căn phòng, anh còn chẳng thấy rõ được mặt mũi cậu, nhưng tình yêu trong tim lại ngày càng nồng cháy và mãnh liệt, gần như muốn thiêu trụi cả người anh.
“Quên nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Vừa hôn xong, Ngụy Dương lại cọ mặt mình lên mặt Bạc Tự Ngự.
Xong xuôi, Ngụy Dương hài lòng nằm xuống.
“Ngủ ngon.”
Ngụy Dương ngủ rất yên ổn, nhưng mới nằm chưa được hai phút, một cánh tay mạnh mẽ đã đặt lên eo cậu, kéo cả cậu lẫn chăn ra sau. Và rồi Ngụy Dương va trúng bức tường thịt vững chãi, bức tường nọ ôm trọn cậu lấy vào lòng, còn dụi đến dụi đi.
“…Ngủ ngon.”
Giọng Bạc Tự Ngự trầm khàn.
“Mơ đẹp nhé.”
Buổi hẹn hò của họ được bắt đầu từ sớm, nói đúng hơn là bắt đầu từ lúc chưa tỉnh hẳn nữa kìa.
Ngụy Dương ‘được’ ôm suốt ba tiếng đồng hồ, vừa mở mắt đã thấy Bạc Tự Ngự đang hít lấy hít để hương thơm trên cổ cậu, gương mặt còn tỏ vẻ rất thích chí.
“Trên người em có mùi tin tức tố của anh, Ngụy Dương.”
Trông Bạc Tự Ngự vô cùng thỏa mãn.
Ngụy Dương ngồi dậy, đi làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị cùng anh ra ngoài dạo chơi.
Ngụy Dương không biết rằng mùi tin tức tố ở cậu đã vơi đi rất nhiều sau khi thay đồ, rồi lại mất thêm một ít trong lúc đánh răng rửa mặt. Chưa bước ra cửa, tin tức tố đã nhạt lắm rồi.
Bạc Tự Ngự im lặng, chỉ xoa đầu Ngụy Dương, bình tĩnh cùng cậu ra ngoài. Âm thầm phả tin tức tố lên người cậu.