Chương 44:Giao diện 2:Bạc Tổng Thật Ngông Cuồng(9)

Cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc, năm nào anh cũng sẽ có vài cơn xúc động muốn chiếm đoạt địa bàn như vậy, nhưng chưa lần nào anh có mục tiêu rõ ràng và vồ vập như lúc này.

Đè Ngụy Dương lên tường lấp kín cái miệng chuyện gì cũng dám nói kia, đến tận khi Ngụy Dương thở không nổi nữa mới buông tha.

Nói với Ngụy Dương rằng cậu không được phép thích người khác, ai dám lấy đồ ăn ra để lừa gạt cậu đi theo, anh sẽ khiến kẻ đó ăn không ngon ngủ không yên.

Suy nghĩ ùa đến một cách quá mạnh mẽ và cố chấp, vừa ngông cuồng lại vô lý nhưng vẫn chiếm trọn trí óc anh, đây chính là bản năng mà anh không thể kháng cự.

Cuối cùng kỳ dịch cảm của anh đã tới.

Ngụy Dương đang yên đang lành cầm ly nước lên lại sơ ý để nước đổ lên mặt mình, suýt nữa thì bị sặc chết.

Sơ ý quá! Không ngờ cũng xảy ra chuyện này cho được?

Ngụy Dương nghe tiếng cười khẽ của Bạc Tự Ngự.

“Không sao, tôi lau giúp cậu.”

Ngụy Dương chưa kịp trả lời, tay của anh đã chạm vào mặt cậu.

Lực tay không mạnh, chỉ xoa thật nhẹ trên ấy cứ như đang nâng niu báu vật cao sang quý giá nhất trên thế gian nayd và như một quốc vương đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Chóp mũi, khóe môi, mi mắt, không bỏ sót bất cứ nơi nào, tất cả đều phải đón nhận cái vuốt ve mơn trớn này.

Linh cảm từ bản năng khiến Ngụy Dương dựng tóc gáy, cậu cảm thấy lạ muốn vùng vẫy, may mà Bạc Tự Ngự không ra sức nên cuối cùng cậu cũng thoát được bàn tay anh.

Ngụy Dương vẫn chưa bình tĩnh lại: “Bạc Tự Ngự cậu làm gì vậy?”

Bạc Tự Ngự điều chỉnh lại cảm xúc, vẫn cười như bình thường.

Cơn xúc động khổng lồ đang quấy phá trong tim, nhưng lý trí anh vẫn chưa biến mất, vẫn còn sức phán đoán cơ bản.

Hiện chưa phải lúc anh có thể xúc động, chưa thể để lộ suy nghĩ chân chính của mình trước khi chắc chắn rằng Ngụy Dương không bao giờ thoát được khỏi lòng bàn tay hắn.

Mùi tin tức tố đầy ý tán tỉnh nhấn chìm phòng bếp, nếu bất kỳ Alpha hoặc Omega nào ở đây, đều sẽ dễ dàng cảm nhận thấy những tình cảm ẩn chứa bên trong.

Bạc Tự Ngự rũ mi nhìn Ngụy Dương, quá nhiều suy nghĩ xuất hiện chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Beta không ngửi được mùi tin tức tố chỉ cần anh kiểm soát tốt vẻ mặt mình, thì Ngụy Dương sẽ chẳng hay biết gì.

Bạc Tự Ngự rút tay về, bình tĩnh rằng.

“Chỉ chọc cậu chút thôi, đừng giận tôi.”

Ngụy Dương cạn lời, cậu trố mắt nhìn Bạc Tự Ngự hồi lâu, chỉ đành bất đắc dĩ mắng:

“Sao cậu càng ngày càng xấu xa thế hả?”

Bạc Tự Ngự điềm nhiên tiếp nhận lời phê bình của Ngụy Dương, miệng nhếch lên người tà tà.

Bây giờ đến kỳ dịch cảm rồi, tuy có Ngụy Dương bên cạnh anh rất vui đấy, nhưng ngoài ra anh còn muốn đè cậu lên bàn làm một ít chuyện sung sướиɠ. Cứ vậy mãi không ổn.

Kỳ dịch cảm chỉ kéo dài vài ngày, theo tình trạng hiện giờ, chỉ cần chú ý một chút, anh vẫn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không phải vấn đề gì to tát.

Đến tối, hắn sẽ thản nhiên nói với Ngụy Dương rằng anh đến kỳ dịch cảm rồi, Ngụy Dương thấy vẻ mặt anh hờ hững tất nhiên cũng sẽ không nghĩ nhiều, ngày càng tin tưởng anh hơn, giúp anh dần dần kéo gần khoảng cách.

Ngụy Dương đã ăn xong, bấy giờ trên đôi môi của cậu còn đọng lại chút dư vị ngọt ngào của đồ ăn.

Tầm mắt Bạc Tự Ngự cứ bất giác bồi hồi nơi ấy.

Môi Ngụy Dương ướŧ áŧ như vậy, và anh có thể khiến nó ướŧ áŧ hơn nữa. Thậm chí còn có thể khiến toàn thân Ngụy Dương trở nên bóng mịn và ướŧ áŧ.

Ngụy Dương chợt khựng lại, cảm giác rợn gáy lần nữa ập tới, cậu nhìn Bạc Tự Ngự, vừa hay bắt gặp yết hầu hắn đang dịch chuyển lên xuống.

“Cậu…”

“Cổ họng hơi khô…cậu có thể đi mua giúp tôi chút nước được không?”

Bạc Tự Ngự thoát khỏi mộng tưởng, nói với Ngụy Dương.

Ngụy Dương cười đá chân Bạc Tự Ngự, đứng dậy. Thật ra cách dưới lầu không xa có một tiệm trà sữa, đi xuống dưới một chuyến lên lại cũng chưa đầy mười phút. Ngụy Dương hỏi sở thích của Bạc Tự Ngự xong thì ra ngoài.

Cửa dần đóng lại, bóng lưng Ngụy Dương khuất khỏi tầm mắt, vẻ mặt vốn thả lỏng của Bạc Tự Ngự thay đổi ngay lập tức, anh nhíu mày xoa trán mình. Mỗi giây mỗi phút ở riêng với Ngụy Dương, cho dù Ngụy Dương chỉ làm ra những hành động rất đỗi bình thường, chẳng cần ánh mắt hay cử chỉ ám chỉ mập mờ gì với anh cả, cũng vẫn khiến anh phải suy nghĩ miên man. Anh đã quá xem thường du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình dành cho Ngụy Dương.

Bạc Tự Ngự thở dài, anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Dương.

An ninh khu vực này khá tốt, gần mấy chỗ mua sắm, nhìn qua cửa sổ cũng có thể trông thấy Ngụy Dương vừa mua xong nước ở tiệm trà sữa và đang trên đường về, đây cũng là nguyên nhân anh chịu để cậu đi.