Chương 77: Tống Uyển Quân đích thân tới(2)

Người chưa đến tiếng đã tới trước, vừa nghe thấy thanh âm kiều mị này, đám người Trần Hải, Ngô Bưu, Vương Cường nhất thời thay đổi sắc mặt, đây là thanh âm của Tống Uyển Quân sao?

"Ta đang có khách, cho nên không đi nghênh đón tỷ tỷ được." Lý Phong cười một tiếng, đi tới chỗ cửa hô lên.

"Không đón thì thôi a, ai bảo tỷ tỷ thích ngươi chứ, hihi." Theo một tiếng cười yêu kiều truyền đến, Tống Uyển Quân đi qua cầu thang lầu sáu, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Hôm nay Tống Uyển Quân mặc một cái áo khoác màu xanh nhạt, nhiều hơn mấy phần đoan trang, nhưng thực chất mị hoặc bên trong vẫn như cũ không ngừng tản ra từ thân thể lồi lõm của mình.

Ở sau lưng nàng, Thập Nhị Thái Bảo từng bước theo sau, Hà Cừu cũng có trong đó, ở sau lưng bọn họ lại là mấy chục tên tiểu đệ tạo thành đội ngũ thật dài, uy thế mười phần!

"Tống. . . Tống Tống Tống lão đại? !" Nhìn thấy Tống Uyển Quân, trong nháy mắt Trần Hải đã thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Sắc mặt mấy người Ngô Bưu, Vương Cường cũng thay đổi, nàng chính là Tống Uyển Quân? Quá mị hoặc rồi! Nếu như có thể cưỡi nàng dù chỉ một lần thì đời này không còn gì đáng tiếc a! Bởi vì Tống Uyển Quân quá quyến rũ, đám người Ngô Bưu thậm chí quên sợ hãi, đây chính là chỗ đáng sợ của Tống Uyển Quân!

Mà khi Tần Mộng nhìn thấy Tống Uyển Quân liền thấy trong lòng dâng lên cảm xúc tự ti mặc cảm.

"Nha, đại đệ đệ, khách nhân của ngươi đúng là không ít a." Tống Uyển Quân nhìn thấy Lý Phong ánh mắt liền sáng lên, nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn nói.

"Khách không mời mà thôi." Lý Phong chỉ cảm thấy có một làn gió thơm đập vào mặt, tim đập rộn ràng, vội vàng tập trung ý chí nói.

"Chính là các ngươi gây sự với đại đệ đệ? Đúng là mắt đui mù." Tống Uyển Quân nhìn lướt qua đám người Trần Hải một lượt, sau cùng lạnh lùng hừ một tiếng.

Nàng vừa nói xong, đám người Hà Cừu liền soạt một tiếng bao vây đám người Trần Hải vào giữa, chỉ chờ Tống Uyển Quân ra lệnh một tiếng liền động thủ.

"Tống lão đại, ta không biết Lý tiên sinh lại quen biết với ngài a, Lưu Thông thiếu nợ ta 800 ngàn nhưng giờ ta không cần nữa, chỉ xin Tống lão đại tha ta một mạng!" Trần Hải hiện tại hối hận không gì sánh được, nếu như lúc đầu tới nơi này hắn liền xin lỗi Lý Phong thì tốt biết bao nhiêu? Hiện tại hắn bỏ lỡ thời cơ giảng hòa tốt nhất, Tống Uyển Quân còn có thể cho hắn cơ hội không?

"Có tha cho ngươi một cái mạng hay không thì phải do đại đệ đệ của ta quyết định." Tống Uyển Quân quay đầu nhìn lại Lý Phong, nàng tới nơi này cũng chỉ là muốn lôi kéo Lý Phong mà thôi, cụ thể xử lý như thế nào tự nhiên muốn nghe ý kiến của Lý Phong.

Trần Hải mừng rỡ, vội vàng đi đến trước mặt Lý Phong, phù phù một tiếng đã quỳ xuống cầu xin: "Lý thiếu, là ta có mắt không tròng, không nên đắc tội ngài, xin Lý thiếu bỏ qua cho ta lần này!"

"Ngô Bưu, Cương Tử, con mẹ nó các ngươi còn ngây ngốc đứng tại chỗ làm gì, còn không tranh thủ thời gian tới nhận sai với Lý thiếu? !"

Đám người Ngô Bưu, Cương Tử thấy thân thể run lên, vội vàng chạy đến trước mặt Lý Phong quỳ xuống đất dập đầu xin tha thứ, ở chỗ khác Vương Cường thấy cảnh này mà triệt để hoảng sợ!

Lý Phong nhìn xuống đám người Trần Hải quỳ rạp xuống đất như những con chó hèn mọi, nhất thời sinh ra cảm giác chán ghét: "Cầu xin tha thứ thì thôi đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi ở thành phố Minh Châu này nữa."