Sau 20 phút, lão đại Ngô Bưu là Trần Hải mang theo mười tiểu đệ chạy tới nơi này.
"Vị huynh đệ nào nhận biết lão đại Tống Uyển Quân?" Vừa vào cửa, Trần Hải đã cung kính hỏi.
Từ lúc nhận được cuộc gọi của Ngô Bưu thì Trần Hải đã muốn chửi ầm lên, con mẹ nó chỉ là thu nợ mà thôi, làm sao lại gặp phải kẻ quen biết Tống Uyển Quân?
Tống Uyển Quân là ai? Lão đại thành Tây a! Hắn chỉ là một lão bản của công ty cho vay làm ăn nhỏ, Tống Uyển Quân muốn nghiền chết hắn đơn giản như nghiền chết một con kiến vậy!
Bất quá Trần Hải còn mong mỏi mấy phần may mắn, hắn cảm thấy người ở khu này chắc không thể móc nối quan hệ với lão đại cỡ đó, nhưng trước khi làm rõ ràng tình huống vẫn nên hạ thấp tư thái thì tốt hơn.
"Hải ca, là hắn, hắn nói mình nhận biết Tống lão đại." Ngô Bưu vội vàng chạy tới, khom người chỉ vào Lý Phong nói.
"Ồ?" Trần Hải kinh nghi bất định nhìn Lý Phong một chút, chắp tay hỏi: "Vị huynh đệ kia xưng hô như thế nào?"
Tuy rằng Lý Phong ăn mặc rất phổ thông, nhưng khí độ của Lý Phong rõ ràng khác hẳn với thường nhân, cái này khiến Trần Hải không dám khinh thường.
"Lý Phong, Tống Uyển Quân còn chưa tới, các ngươi trước tiên có thể đứng ở bên cạnh một lúc, đương nhiên, nếu như các ngươi muốn động thủ thì ta cũng phụng bồi." Lý Phong lạnh nhạt trả lời, mặt không biểu tình.
Hắn biết mình không cách nào 24/7 ở cạnh Tần Mộng, cũng không thể chỉ bằng vào trận đòn hôm nay để khiến đám người như Ngô Bưu cúi đầu, vì giúp Tần Mộng giải quyết triệt để phiền phức, hắn mới nghĩ tới chuyện mời Tống Uyển Quân ra mặt.
Bất quá động tác của Tống Uyển Quân có chút chậm a, nãy giờ đã 20 phút trôi qua còn không xuất hiện, không phải là đang trang điểm đấy chứ?
"Lý tiên sinh, xin hỏi ngài cùng Tống lão đại có quan hệ như thế nào?" Thái độ của Trần Hải càng cung kính, người anh em này xem ra không hề sợ hãi a, xem ra thật sự có quan hệ với Tống Uyển Quân.
"Không có quan hệ gì, thì là từng gặp một lần mà thôi." Lý Phong nhún nhún vai, thuận miệng nói.
"Ồ?" Trần Hải sững sờ, không phải chứ. . . Ngô Bưu ở trong điện thoại không phải nói Lý Phong gọi Tống Uyển Quân là tỷ tỷ sao, tại sao hiện tại Lý Phong còn nói hắn chỉ mới gặp mặt Tống Uyển Quân một lần, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
"Hải ca, theo ta được biết thì Lý Phong căn bản không nhận biết Tống Uyển Quân gì cả, hắn cũng chỉ là một tên làm công ở một công ty quảng cáo, nếu như hắn nhận biết đại nhân vật gì, thì sao lại ở chỗ cho dân nghèo thế này?" Vương Cường không nhịn được nói, Lý Phong vừa mới tát hắn một cái, nếu như hắn không báo thù thì còn đáng là đàn ông không?
"Tiểu Cường, ngươi nói cái gì đó!" Tần Mộng ở một bên cảm thấy gấp gáp, Vương Cường nói như vậy không phải muốn đẩy Lý Phong vào trong hố lửa sao? !
"Ta chỉ là nói lời thật a, có lỗi sao?" Vương Cường khinh thường bĩu môi, cười lạnh không thôi.
"Ừm, ta có thể chứng minh lời nói của hắn là thật, ta xác thực chỉ là một tên làm công tại một công ty quảng cáo, cũng đúng là thuê phòng ở chỗ này." Lý Phong giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Vương Cường một cái, nói tiếp.
Hắn rất muốn làm Trần Hải hiểu lầm là mình và Tống Uyển Quân không quen không biết, như vậy thì trước khi Tống Uyển Quân đuổi tới, hắn có thể hành hung đám người Trần Hải một trận.
Cái đám cho vay nặng lãi này, cho mượn 10 ngàn, lãi mẹ đẻ lãi con chẳng mấy chốc đã tăng lên 1 triệu, ép bao nhiêu người phải vợ con ly tán cửa nát nhà tan? Luận về làm ác, bọn họ không kém hơn tội phạm gϊếŧ người bao nhiêu!
"Nghe thấy chưa a? Cho nên hắn căn bản không có khả năng nhận biết Tống Uyển Quân! Nếu như hắn nhận biết, ta trực tiếp ăn cứt nóng!" Vương Cường vì làm Lý Phong phải trả giá đắt đã không thèm quan tâm gì nữa.
"Cái này. . ." Trần Hải xoắn xuýt, nếu như Lý Phong không biết Tống Uyển Quân, vậy hắn còn có gì phải sợ, thế nhưng vạn nhất Lý Phong là người quen của Tống Uyển Quân thì làm sao bây giờ?
"Rất tốt, Vương Cường, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói." Lý Phong nhìn Vương Cường, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, vốn hắn chỉ là muốn cho Vương Cường một chút giáo huấn, hiện tại xem ra một chút giáo huấn đã không đủ để Vương Cường nhớ kỹ bài học này!
"Hải ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Tâm tư của Ngô Bưu cũng liên tục biến ảo, vừa rồi Lý Phong đánh hắn thật hung ác, cái mối thù này hắn chung quy vẫn nuốt không trôi!
"Chờ!" Trần Hải phun ra một ngụm trọc khí, ba chữ Tống Uyển Quân này đại biểu cho cái gì hắn so với người nào cũng đều rõ ràng hơn, dù chỉ có một khả năng nhỏ nhoi hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên, nếu như sự thật chứng minh Lý Phong lừa bọn hắn, hắn tự nhiên sẽ làm cho Lý Phong biết tại sao bông hoa hồng lại đỏ như vậy!
Lý Phong kinh ngạc nhìn Trần Hải một chút, tên này trông vậy mà cẩn thận ra phết, không cho mình cái cớ để động thủ a!
Lại qua chừng mười phút nữa, ngoài cửa vang lên một hồi thanh âm giày cao gót gõ lên mặt đất, ngoài ra còn có một số tiếng bước chân nhỏ nhẹ lẫn vào với nhau, điều này nói rõ đang có một đám người leo cầu thang, bên trong chí ít có một người là nữ nhân!
Nhất thời, trong phòng này, ngoài trừ Lý Phong ra sắc mặt người nào cũng biến thành khẩn trương!
"Đại đệ đệ, tỷ tỷ đến rồi, ngươi không ra nghênh tiếp hay sao?"