"Ngụy tiên sinh, có chuyện gì sao?" Tô Đồng hạ xuống cửa kính, nhíu mày hỏi.
Nam nhân này tên là Ngụy Tử Bình, con một nhà nhị thúc Ngụy Băng Khanh, ở thành phố Minh Châu nổi danh ăn chơi trác táng, hoa hoa công tử, nghe nói số nữ tử bị hắn gây tai họa có thể tạo thành một gia tộc trăm người.
( hoa hoa công tử: tên trăng hoa)
Từ nửa năm trước, trong một lần ở công ty ngẫu nhiên gặp mặt, Ngụy Tử Bình đã điên cuồng theo đuổi nàng, nhưng sao Tô Đồng có thể đáp ứng một đại thiếu gia trăng hoa như vậy? Chán ghét còn không kịp!
"Ta đã chờ ngươi cả buổi rồi. Tặng ngươi đó, thích không?" Ngụy Tử Bình đi đến cạnh vị trí lái, làm ra một động tác tự cho là đẹp trai đưa hoa tươi tới trước mặt Tô Đồng.
Theo đuổi nữ nhân thực ra rất đơn giản, đẹp trai, tiền nhiều, ra tay xa xỉ, thỏa mãn ba điểm này là có thể trăm trận trăm thắng, Ngụy Tử Bình cho rằng ba điểm kia mình đều có cả, tán đổ Tô Đồng chẳng qua là vấn đề thời gian.
"Cảm ơn Ngụy tiên sinh, nhưng ta đang đi làm, không thể tiếp nhận lễ vật, ta còn muốn báo cáo công việc với Ngụy tổng, gặp lại sau." Tô Đồng chỉ muốn sớm thoát khỏi sự dây dưa của Ngụy Tử Bình, nói xong định lái xe rời đi.
"Chớ vội đi a, hắn chính là nhân viên mới tỷ ta nhận vào a? Xem ra rất bình thường. Uy, tiểu tử, ngươi cùng tỷ ta có quan hệ thế nào, không phải là tiểu tình nhân của nàng chứ?" Ngụy Tử Bình kéo cửa xe lại, nhìn Lý Phong nói.
Hắn ở trạm gác chờ Tô Đồng trở về, cũng là nhờ biết được tin tức từ chỗ Ngụy Băng Khanh.
Ngay từ đầu hắn đã rất tò mò, đến cùng là dạng nhân tài gì mà Ngụy Băng Khanh lại phái ra trợ lý riêng tự mình nghênh đón, không ngờ chỉ là một người bình thường còn trẻ hơn hắn.
"Ta là trợ lý Ngụy tổng mới nhận về." Lý Phong nhíu mày, trong lòng ngầm sinh nghi hoặc, nếu là hai tỷ đệ, vì sao Ngụy Tử Bình nói chuyện lại dùng ngữ khí trào phúng, trong này có cái ẩn tình gì?
Làm cho Lý Phong không nghĩ tới là, sau khi Ngụy Tử Bình cùng Tô Đồng nghe được câu này liền biến hóa sắc mặt.
"Ngươi đến làm trợ lý, vậy Tiểu Đồng làm gì? Tiểu Đồng phải chịu bao nhiêu khổ sở mới ngồi lên vị trí này được, Ngụy Băng Khanh dựa vào cái gì mà để ngươi thay thế vị trí Tiểu Đồng?" Ngụy Tử Bình không cao hứng, Tô Đồng là nữ nhân hắn theo đuổi, Ngụy Băng Khanh làm như vậy chính là không nể mặt Ngụy Tử Bình hắn a!
"Tiểu Đồng, ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu cái ủy khuất này, đi, ta dẫn ngươi đi tìm Ngụy Băng Khanh nói rõ lí lẽ!" Vừa nói xong chữ lẽ, Ngụy Tử Bình liền muốn mở cửa xe đi vào.
"Ngụy tổng làm như vậy khẳng định có cân nhắc của mình, Ngụy tiên sinh không nên cố tình gây sự." Tô Đồng liền vội vàng khóa lại cửa xe, ngăn cản hắn lên xe.
Xuất phát từ lịch sự, trước đó nàng không hỏi Lý Phong chức vụ cụ thể, nhưng đúng như Ngụy Tử Bình nói, nếu như Lý Phong làm trợ lý giám đốc, vậy nàng sẽ làm cái gì, chuyển chức vụ hay là bị sa thải?
Bất kể như thế nào, về tình về lý nàng đều nên được sớm thông báo mới đúng, nhưng nàng tôn trọng Ngụy Băng Khanh, dù tâm lý có chút bất mãn cũng chỉ có thể kìm nén, càng không muốn để Ngụy Tử Bình đi tìm Ngụy tổng lý luận!
"Ta là đang giúp ngươi a, sao có thể là cố tình gây sự ?" Ngụy Tử Bình có chút buồn bực, trước kia hắn chỉ cần nói ra thân phận đại thiếu gia Ngụy gia, nữ nhân nào không phải ngoan ngoãn nhào vào lòng hắn? Nhưng hắn lại phải ăn quả đắng bởi Tô Đồng nhiều lần, thật là khó chịu!
"Cảm ơn ý tốt của Ngụy tiên sinh, nhưng ta thật sự không cần ngươi trợ giúp." Tiếng giúp vừa nói ra, Tô Đồng thừa dịp Ngụy Tử Bình vừa rụt tay khỏi xe, lập tức nhấn chân ga chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng S600 dần xa, trong mắt Ngụy Tử Bình hiện lên vẻ hung ác.
"Chưa từng có nữ nhân nào lão tử nhìn trúng mà chạy thoát được , chờ đấy Tô Đồng, rất nhanh ngươi sẽ phải quỳ xuống thổi kèn cho lão tử!" Ngay sau đó, Ngụy Tử Bình quay người đi vào cao ốc tập đoàn Vị Lai.
"Ngươi không sao chứ?" Sau khi xe dừng lại, Lý Phong nhịn không được hỏi một câu, hắn nhìn ra Tô Đồng đang rầu rĩ không vui, nếu như bởi vì hắn mà làm cho Tô Đồng phải bỏ công tác thậm chí là thất nghiệp, vậy hắn sẽ phi thường áy náy.
"Không có việc gì, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp Ngụy tổng." Tô Đồng có thể nói cái gì? Nàng chỉ là một trợ lý mà thôi, không có năng lực nắm giữ vận mệnh của chính mình, chỉ có thể cố hết sức rồi nghe theo số trời.
Cao ốc tập đoàn Vị Lai có hết thảy 66 tầng, văn phòng tổng giám đốc ngay tại tầng cao nhất, giờ phút này Ngụy Băng Khanh đang đứng tại cửa sổ, nhìn phong cảnh phía dưới mà ngẩn người.
Trong một bộ váy màu đen, dáng người thướt tha của Ngụy Băng Khanh được khắc họa rất rõ nét, từ phía sau lưng nhìn tới, hai bờ mông vểnh cao tràn đầy vẻ mê người không gì sánh được.
Mỗi lần mệt mỏi nàng đều ưa thích đứng ở chỗ này quan sát chúng sinh, nàng ngược lại không phải là ưa thích loại cảm giác cao cao tại thượng kia, mà lai là hướng tới những người tuy nhỏ bé nhưng luôn chăm chỉ phấn đấu vì cuộc sống.
Nếu như nàng không sinh ra ở gia tộc giống như Ngụy gia, có lẽ nhân sinh của nàng sẽ càng thêm có ý tứ đúng không?
"Ài, gia hỏa kia làm sao còn chưa tới. . ."
Hai ngày nay nàng vẫn luôn hồi tưởng lại sự tình đêm hôm đó, hình ảnh Lý Phong lõa thể càng là thường xuyên lóe lên trong não, làm cho nàng không cách nào bình tĩnh được.
Đúng lúc này, một hồi tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Ngụy Băng Khanh vội vàng thu hồi suy nghĩ, ngồi lên ghế lão bản làm bộ như đang làm việc: "Mời vào."