"Được. . . Thật mạnh!"
"Một quyền đánh gãy cánh tay Vương Mãnh?"
"Con mẹ nó chứ, người anh em này quá khỏe khoắn!"
"Tiểu tử này có thân thủ thực lợi hại!" Đến cả Trương Hoành Mậu cũng nhịn không được tán thưởng.
Ngụy Băng Khanh rốt cục thở phào, một đôi mắt đẹp nổi lên thần thái kì lạ.
Mặt Phùng Tuấn sớm đã thành màu gan heo, đáng chết, Vương Mãnh vậy mà bại, còn bị bại dứt khoát như vậy?
"Đinh, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành, đang tiến hành khen thưởng. . ."
"Đinh, chúc mừng kí chủ, thu hoạch được 100 điểm kinh nghiệm, 1000 điểm tích lũy."
Thanh âm Chí Linh tỷ tỷ vang lên trong đầu Lý Phong.
"Hoàn thành nhiệm vụ cảm giác rất thoải mái a."
Lý Phong vung vung tay, tiến vào thuộc tính cá nhân.
Kí chủ: Lý Phong
Đẳng cấp: C- cấp
Điểm kinh nghiệm: 100/ 200
Điểm tích lũy: 1500
Điểm chinh phục: 0
Kỹ năng: 《 tổng hợp thuật cận chiến 》
Đợi hoàn thành nhiệm vụ: Cứu vãn nữ thần Ngụy Băng Khanh (2)
Tắt hệ thống xong, Lý Phong miệng hơi cười nhìn về phía Vương Mãnh ôm quyền nói: "Đa tạ!"
Vương Mãnh lộ sắc mặt phức tạp liếc hắn một cái, xoay người ủ rũ đi đến bên cạnh Phùng Tuấn nói: "Phùng thiếu, thật xin lỗi, ta. . . Bại."
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không cần để ở trong lòng." Phùng Tuấn khôi phục trấn định, vỗ vỗ bả vai Vương Mãnh an ủi, thời điểm này hắn tuyệt đối không thể nổi giận, không thì sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng đám người Ngụy Băng Khanh.
Vương Mãnh đầu tiên là sững sờ, tiếp theo cảm động không thôi!
"Kẻ này lòng dạ rộng lớn, am hiểu cách đối nhân xử thế, không hổ là nhân vật cầm đầu đời thứ ba của Phùng gia!" Ánh mắt Trương Hoành Mậu sáng lên, gật đầu tán thưởng.
Hắn là lãnh đạo thành phố còn tán thưởng Phùng Tuấn như vậy, trong mắt Ngụy Băng Khanh cũng hiện ra mấy phần kinh ngạc.
"Hiện tại ta rốt cục tin tưởng ngươi có thực lực bảo hộ nàng, đây là một triệu, xin ngươi cất kỹ." Phùng Tuấn đi đến trước mặt Lý Phong, lấy ra chi phiếu cười nói.
Lý Phong nhướng mày một cái, quét mắt liếc chi phiếu, sau đó tiện tay bỏ vào túi áo.
"Băng Khanh là nữ nhân ta quý trọng nhất, xin ngươi bảo vệ nàng an toàn, nhờ ngươi đó!" Nói xong Phùng Tuấn dùng ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn Ngụy Băng Khanh, Ngụy Băng Khanh lại nhíu mày, nghiêng đầu sang một bên.
"Bảo hộ Ngụy tổng là chức trách của ta, ta biết nên làm như thế nào, cũng không nhọc công Phùng tổng hao tâm tổn trí." Lý Phong cười giả tạo, muốn mượn hoa hiến phật? Nằm mơ đi!
"Rất tốt." Trong mắt Phùng Tuấn lóe lên một đạo hàn quang, tiếp theo quay người đi đến trước mặt Ngụy Băng Khanh, ôn nhu nói: "Băng Khanh, ta đưa ngươi về nhà."
"Không cần." Ngụy Băng Khanh lạnh nhạt lắc đầu, nháy mắt với Lý Phong, hai người lên xe rời khỏi nơi đây.
Bọn họ vừa đi Phùng Tuấn liền không ở thêm, chào hỏi các lãnh đạo Trương Hoành Mậu một câu rồi lái Mercesdes rời đi.
Đi ra khỏi sở cảnh sát, Phùng Tuấn lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại: "Từ lão đại, giúp ta điều tra một người. . ."
. ..
Trong Mercedes-Benz S600, Ngụy Băng Khanh một mực trầm mặc.
Lý Phong ngồi ở vị trí kế bên ghế lái nhìn không chớp mắt, trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm sao mở miệng nói ra chuyện làm bảo tiêu cho Ngụy Băng Khanh.
"Ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về." Không biết qua bao lâu, Ngụy Băng Khanh rốt cục mở miệng.
"Muộn như vậy tự ta đón xe trở về là được." Lý Phong vừa cười vừa nói.
"Cũng tốt." Ngụy Băng Khanh gật đầu, sau đó dừng xe ở ven đường.