Chương 43: Đủ loại thủ đoạn

“Cũng không có gì mới lắm.” Thuần phi cố ý thở dài một hơi, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ là Nhàn phi có chút cảnh giác với thần thϊếp, hôm qua thần thϊếp đã nói rất nhiều lời tốt với nàng, nhưng nàng vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Thần thϊếp nghĩ nếu muốn dụ dỗ nàng lần nữa, sợ là không được.”

Nàng ta không đề cập bất cứ điều gì về việc Cố Thiến Thiến nói với nàng ta về sở thích của Vạn Tuế gia.

Mặc dù ngồi cùng thuyền, nhưng Thuần phi cũng không muốn để cho Hoàng Hậu được sủng ái.

Hoàng Hậu mím môi, có chút không vui nói: “Sau chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên, nàng ta thông minh hơn nhiều.”

“Đúng vậy.” Thuần phi đáp.

Thấy Thuần phi không có thu hoạch gì nhiều, Hoàng Hậu cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, chỉ nói: “Đêm qua Vạn Tuế gia ở lại cung của Thư tần, tuy Thư tần này xinh đẹp, nhưng thật sự không thông minh. Nếu Thuần phi có thời gian, có thể dạy bảo nàng ta một số thứ."

“Dạ.” Thuần phi lập tức đồng ý.

Sau khi ra khỏi Dực Khôn Cung, khi Thuần phi ngồi kiệu đi ngang qua Thừa Càn Cung nơi Thư tần và Du tần ở, nàng ta vẫy tay ra hiệu cho bọn thái giám dừng lại. Nàng ta nghe thấy tiếng đàn tỳ bà khó nghe truyền ra từ Thừa Càn Cung, khóe môi xẹt qua một tia trào phúng.

Ý tứ của Hoàng Hậu, đương nhiên Thuần phi hiểu rõ, ngày đó ở tiềm để, Thuần phi dựa vào tài nghệ cầm kỳ thi họa mà dần đứng vững gót chân, bây giờ nhan sắc phai nhạt, sủng ái nguôi ngoai, Vạn Tuế gia không còn lạ lẫm gì với những tài nghệ này nữa, Hoàng Hậu đương nhiên hy vọng Thuần phi có mang tài năng của mình dạy lại cho Thư tần, bằng cách này, Thư tần có thể được sủng ái hơn một chút.

Nhưng Thuần phi không muốn làm hòn đá kê chân cho người khác.

“Hồi cung đi.” Thuần phi bình tĩnh nói, nàng ta biết rõ nếu người khác được sủng ái, thì người bị bỏ lại chính là mình.

Mấy ngày kế tiếp, bảy ngày thì Vạn Tuế gia lật thẻ bài của Trường Xuân Cung hết ba ngày, còn lại chỉ có Hoàng Hậu, Thư tần và Di tần mấy người được hưởng một chút, mắt thấy Trường Xuân Cung được thịnh sủng không ngừng, các nương nương đều sốt ruột, cũng liên tục nghĩ ra đủ các loại thủ đoạn khác nhau.

Có người tự mình đưa canh gà đến Dưỡng Tâm Điện, có người túc trực ở Ngự Hoa Viên để đánh đàn.

Cố Thiến Thiến thờ ơ lạnh nhạt với mấy trò này, còn bên phía Cảnh Nhân Cung của Thuần phi thì không có chút động tĩnh nào.

Nàng cũng không vội, mấy ngày nay người khác không chú ý tới sự thay đổi của Thuần phi, nhưng Cố Thiến Thiến lại nhìn ra được, Thuần phi càng ngày càng gầy, sắc mặt cũng ngày một tái nhợt, nàng đoán chừng với tính tình của Thuần phi, sợ là sắp không đợi được nữa.

Quả nhiên, buổi trưa hôm nay, vừa mới có tuyết rơi, bên ngoài ngói lưu ly đầy tuyết đọng.

Thuần phi sai người mở rương lấy ra một chiếc áo choàng tuyết màu mai đỏ, trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt điểm thêm hoa cúc, khuôn mặt được thoa phấn nhẹ, trên đầu cài một chiếc trâm hồng ngọc.

Nếu bây giờ người của Trường Xuân Cung ở đây, bọn họ sẽ phải ngạc nhiên vì cách trang điểm hôm nay của Thuần phi giống với nương nương của bọn họ bảy đến tám phần.

Đây là ý đồ của Thuần phi, mấy ngày nay nàng ta gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn sợ không đủ nên đã nhờ Hàm Đào và những nô tỳ khác đến lén học theo cách trang điểm cùng ăn mặc của Cố Thiến Thiến.