Khi trở về Trường Xuân Cung.
Đỗ Quyên, Bách Linh và những người khác bước ra đón nàng, Đỗ Quên giúp Cố Thiến Thiến cởi chiếc áo khoác lông chồn trên người nàng ra, khi nàng ấy cởϊ áσ khoác ra, kinh ngạc hỏi: “Nương nương, chiếc áo lông chồn này từ đâu mà có vậy?”
“Vạn Tuế gia ban thưởng.” Cố Thiến Thiến nhận lấy trà từ trong tay Đinh Hương, tùy ý nói.
“Người ta nói loại da này không phổ biến, ngoại trừ Vạn Tuế gia, muốn có được loại da này cũng không dễ dàng.” Đỗ Quyên vui vẻ nói, cẩn thận treo áo khoác lông lên: "Chiếc áo khoác lông này ấm áp, nương nương mặc áo này vào nhất định sẽ không bị cảm lạnh.”
Cố Thiến Thiến mỉm cười, vẫy bảo nàng ấy lấy áo lông chồn xuống.
So với chiếc áo khoác lông này, giờ phút này nàng muốn ăn nhiều hơn: “Đi lấy điểm tâm đi, hôm nay trời lạnh, để ngự thiện phòng nấu một bát hoành thánh, thêm ít tôm khô hành lá, thêm một ngăn bánh bao chay.”
“Vâng.” Tiêu Trúc Tử vội vàng đáp ứng, đưa tiểu thái giám đi theo.
Mà lúc này.
Sau khi tuần tra xong, các thị vệ đều chạy đến phòng trà uống trà sưởi ấm.
Trong cung không có chỗ cho thị vệ ở, vì mục đích canh gác bảo vệ hoàng cung, tuy nhiên một số nơi đã được dọn dẹp để thị vệ nghỉ ngơi, nhưng hầu hết thị vệ sau khi tuần tra đều uống trà buôn chuyện ở những nơi này.
"Vừa rồi các ngươi có thấy vị nương nương kia không?" Một tên thị vệ với khuôn mặt dài đang ăn đậu phộng, thấp giọng hỏi những tên thị vệ khác.
"Chính là người nói chuyện với Quý phi nương nương."
"Đúng đúng đúng, là vị nương nương kia." Thị vệ gật đầu liên tục: "Vị nương nương kia là vị nào vậy? Sao hình như ta chưa từng gặp qua?"
“Ta cũng không nhận ra là ai.” Mấy tên thị vệ bên cạnh lắc đầu nói.
Khi họ tuần tra trong cung, gặp gỡ các vị nương nương là điều tất yếu, trong cung bọn họ cũng biết qua các vị nương nương, nhưng đối với mỹ nữ hôm nay bọn họ thật sự không có ấn tượng gì.
“Chẳng lẽ là quý nhân mới được sủng ái?” Có người đoán.
Thị vệ trưởng từ bên ngoài đi vào, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Quý nhân nào, đó là Nhàn phi nương nương.”
“Nhàn phi nương nương?” Mọi người kinh hô, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
“Không thể nào, lão đại, đừng có dọa chúng ta, chúng ta đã từng gặp qua Nhàn phi rồi.” Thị vệ lần lượt nói.
Nhàn phi trong ấn tượng của bọn họ luôn mặc y phục màu xám, khuôn mặt nghiêm nghị, thần sắc u ám, khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác “tôn kính”, nào giống mỹ nhân kia, hoạt bát thơm tho, chỉ cần nhìn một bóng hình thôi cũng khó quên.
“Này, ngươi còn chưa tin hả, nếu không tin, hỏi Phó Hằng xem người đó có phải là Nhàn phi hay không?” Thị vệ trưởng nói.
Mọi người đồng loạt nhìn Phó Hằng.
Mặc dù Phó Hằng không có ý định xen vào cuộc trò chuyện của họ, nhưng hắn ta cũng biết rằng việc đứng ngoài cuộc sẽ khiến các thị vệ cảm thấy hắn ta coi thường họ, vì vậy hắn ta gật đầu để hòa nhập với cả nhóm: “Đó thực sự là Nhàn Phi nương nương.”
"Đúng là kỳ quái quá." Mọi người đều kinh ngạc, nếu như thị vệ trưởng nói như vậy đã đành, nhưng ngay cả Phó Hằng cũng nói nàng là Nhàn phi, vậy hắn ta nhất định đúng.