Chương 34: Đυ.ng phải người quen

Nếu như đại móng heo đã miễn thỉnh an cho nàng, Cố Thiến Thiến cũng sẽ không ngu ngốc đến Dực Khôn Cung để thỉnh an Hoàng Hậu, giờ này mà đi qua đó, thật sự là tự chuốc lấy phiền phức.

"Thì ra là như vậy." Cố Thiến Thiến lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Bán Hạ và những người khác có chút lóa mắt, họ hầu hạ Cố Thiến Thiến rửa mặt chải đầu, sau đó đưa nàng lên kiệu.

Nhìn bóng lưng của Cố Thiến Thiến dần đi xa, lúc này Bán Hạ và Thúy Y mới dời tầm mắt đi nơi khác.

Hai người trở lại Dưỡng Tâm Điện thu dọn đồ đạc, liền nhìn thấy Mộc Lan cũng đang dọn dẹp trong Dưỡng Tâm Điện, sắc mặt âm trầm, hướng dẫn tiểu nha hoàn gấp chăn đệm. Bán Hạ và Thúy Y nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

Những cung nữ nhất đẳng này là cùng một nhóm phục vụ bên cạnh Vạn Tuế gia, trong ba người, Mộc Lan trông xinh đẹp và thanh tú nhất, cũng được sủng ái nhất, vì vậy, hiển nhiên Mộc Lan cũng muốn leo lên long sàn một bước trở thành Phượng Hoàng.

Mộc Lan luôn nghĩ rằng Vạn Tuế gia cũng có ý với nàng ta.

Nhưng tối hôm qua Nhàn phi đến, Vạn Tuế gia thậm chí không thèm nhìn Mộc Lan lấy một cái, khi hắn dậy sớm, Mộc Lan đã tới cung phụng cẩn thận, Vạn Tuế gia cũng không thèm để ý tới, ngược lại còn yêu cầu đám người Mộc Lan cử động nhẹ nhàng để không quấy rầy Nhàn phi nương nương.

So với sự ân cần này của Vạn Tuế gia, sự tự tin "được Vạn Tuế gia sủng ái" trước đây của Mộc Lan chẳng khác nào trò hề.

Bán Hạ và Thúy Y không nhiều lời, dù sao nếu Mộc Lan dám nổi lên mấy tư nhỏ nhặt, người bị thiệt cũng chỉ có nàng ta.

Dưỡng Tâm Điện chỉ có mấy người bọn họ, các nha hoàn cạnh tranh cũng rất kịch liệt, bớt đi một người đương nhiên cũng tốt.

Hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Ngồi trên kiệu, Cố Thiến Thiến hơi rũ mi mắt xuống, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Nhưng vừa vặn đυ.ng phải người quen.

“Đây không phải là Nhàn phi muội muội sao?” Giọng nói giễu cợt của Cao thị truyền đến, giống như có gai đâm vào bông, đâm Cố Thiến Thiến tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Cao quý phi ngồi ở kiệu đối diện, nàng phất phất tay: "Dừng lại."

Tiểu thái giám đứng vững, hạ kiệu, Cố Thiến Thiến xuống xe, chào hỏi Cao Quý phi: "Thần thϊếp thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

Cố Thiến Thiến có ác cảm với Cao Quý phi, nhưng không vì điều này mà nàng tùy tiện tỏ thái độ với nàng ta.

Địa vị của Cao Quý phi cao hơn nàng, nếu nàng không hành lễ, đó là vi phạm cung quy.

Cố Thiến Thiến có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Cao Quý phi nhìn nàng từ đầu đến chân như một con rắn độc, đôi mắt đó sắc bén, giống như một con rắn độc đang xem xét con mồi của nó, nghĩ xem nên cắn vào đâu trước khi nó có thể gϊếŧ chết con mồi.

“Đứng dậy đi, muội muội đúng là lễ nghĩa chu toàn." Trong kiệu truyền đến câu nói bâng quơ của Cao Quý phi.

“Đa tạ quý phi nương nương.” Cố Thiến Thiến đứng lên, thân thể thẳng tắp, giống như cây tùng.

Cách đó không xa, mấy thị vệ tuần đi ngang qua, nhìn thấy Cao Quý phi cùng Nhàn phi gặp nhau, thị vệ trưởng sợ tới mức trán đổ mồ hôi hột, dẫn thị vệ vội vàng bước đi, sợ liên lụy đến cuộc tranh đấu của các nàng.

Trong cung, bo bo giữ mình là cách thông minh nhất, các nương nương tránh đấu, nếu đám thị vệ bọn họ tham gia vào, rất có thể sẽ rước lấy kết cục tan xương nát thịt.