“Hôm nay hai người các ngươi cũng chịu thiệt thòi rồi, Đỗ Quyên, đi lấy một trăm lượng bạc tới đây, thưởng Tiểu Trúc Tử bảy mươi lượng, Tiểu Tùng Tử ba mươi lượng.” Cố Thiến Thiến cười nói.
"Nô tài tạ ơn nương nương!" Tiểu Trúc Tử cùng Tiểu Tùng Tử gấp gáp nói.
Đợi lúc Đỗ Quyên đem bạc tới đây, hai người nhận lấy bạc, kích động đỏ mặt.
"Lĩnh thưởng xong rồi thì lui xuống nghỉ ngơi, buổi tối hẵng đến hầu hạ." Cố Thiến Thiến khoát tay nói.
"Vâng, thưa nương nương!" Tiểu Trúc Tử cùng Tiểu Tùng Tử đáp ứng, vội lui xuống.
*
Chỗ ở của đám người thái giám là cùng một phòng, ngủ chung trên một chiếc giường lớn.
Hai người Tiểu Trúc Tử cùng Tiểu Tùng Tử đem theo bạc vào phòng, phòng cũng không quá lớn, thấp nhỏ, hai người Tiểu Trúc Tử ngủ cạnh cửa sổ, đây cũng không phải là vị trí tốt, mùa hè thì nhiều muỗi, mùa đông lại dính tuyết rơi, quanh năm suốt tháng đều không có chút lợi nào.
Hai người bọn họ không phải là không nghĩ đến chuyện đổi giường, nhưng bọn họ là những kẻ hầu hạ Nhàn phi nương nương, người không được sủng ái, cho nên vị trí gần cửa sổ này tự nhiên thuộc về bọn họ.
"Trúc công công, Tùng công công, các ngươi đã về rồi sao?" Mấy tiểu thái giám đang ngồi trong phòng, nhìn thấy hai người Tiểu Trúc Tử cùng Tiểu Tùng Tử đi vào, liền nặn ra một nụ cười, tiến lên chào hỏi.
"Nhiều ngân lượng vậy sao?" Một tiểu thái giám khác mở to mắt, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
"Đều là phần thường do nương nương của bọn ta ban cho." Tiểu Tùng Tử đắc ý ưỡn ngực, mới đó mà đã ném chuyện bị Hoàng Tẫn Trung làm nhục ra sau ót, lúc này, trong đầu chỉ toàn là đắc ý.
"Nhàn phi nương nương thật đúng là hào phóng, hai người các ngươi đói bụng không? Đúng lúc bọn ta đang ăn lẩu, có muốn cùng ăn không?" Một tiểu thái giám mặt trắng trẻo ân cần nói.
Tiểu Trúc Tử nhìn lên trên bàn, đang bày một cái nồi lẩu lớn, nước sôi ùng ục, còn có thịt dê, cá khúc, dĩ nhiên không thể thiếu rau dưa, trong lòng hắn rục rịch, nhớ đến những ngày bị đám người này hắt hủi xem thường, không để mình vào trong mắt, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe thấy Tiểu Trúc Tử nói: "Được, vậy bọn ta cũng không khách khí, ăn món này mà không có rượu thì cũng hơi phí, không bằng để ta lấy chút bạc, cho ngự thiện phòng đưa đến đây ít rượu."
"Được, được, được." Đám người kia vội vàng đáp ứng.
Tiểu Tùng Tử kinh ngạc nhìn Tiểu Trúc Tử một cái, nhưng sau khi nhìn thấy cái nháy mắt của Tiểu Trúc Tử với mình, hắn mấp máy môi, đè nén tâm tình không tình nguyện của mình mà ngồi xuống.
Trong lòng Tiểu Trúc Tử hiểu rõ, sự vồn vã niềm nở của những người này hoàn toàn bởi vì nương nương của mình đã nhận được thêm vài phần sủng ái, nhưng biết rõ thì làm sao chứ, những người này là thái giám hầu hạ tại các cung khác nhau, cũng chỉ vì tham tiền cầu lợi, giao hảo với bọn họ, nói không chừng ngày sau còn có lúc cần dùng đến.
Điểm này, Tiểu Tùng Tử không hề nắm được, cũng giống như việc hắn không rõ vì sao phần thưởng trăm lượng bạc, Tiểu Trúc Tử lại được bảy mươi lượng, mà hắn chỉ có ba mươi lượng.