"... Dạ." Nụ cười trên mặt Cao Quý phi có chút cứng ngắc, đáp ứng một tiếng, thả túi thơm lại vào trong hộp, ngồi ngay ngắn như không có việc gì.
"Lý Ngọc, nói cho cẩu nô tài kia biết, hắn đã làm ra chuyện tốt gì!" Càn Long trầm giọng nói, vỗ vào tay vịn ghế, ngọc ban chỉ đυ.ng vào tay vịn, phát ra âm thanh vang vọng.
Lý Ngọc không dám trì hoãn, tiến lên rút khăn trong miệng Hoàng Tẫn Trung ra.
Hoàng Tẫn Trung có thể mở miệng, lập tức gào khóc cầu xin tha thứ: "Nô tài biết sai, xin Vạn Tuế gia khai ân!"
"Khai ân? Ngươi vẫn còn mặt mũi để nói ra câu này à?" Trong mắt Càn Long toát ra lửa giận, điều mà hắn căm hận nhất chính là việc kẻ làm nô tài lừa gạt lấn át chủ nhân, đây cũng chính là nguyên nhân sau khi hắn lên ngôi đã đặt ra rất nhiều quy định trong cung, một phần cũng bởi vì đã nhìn thấy rất nhiều nô tài phản chủ, cho nên hắn không cho phép thái giám cung nữ trong cung tạo phản.
Mặc dù cung nữ thái giám là cấp bậc thấp nhất trong chuỗi thức ăn, thế nhưng cho dù là nô tài hay nô tì, thì cũng có tiểu tâm tư của mình. Nếu chủ tử vừa có quyền vừa có thế, đám nô tài cung nữ kia tự nhiên sẽ nghe lời, nhưng nếu như chủ tử không được sủng ái, cho dù là Hoàng Tử, dưới một người trên vạn người thì đám nô tì này lúc phục vụ ngươi cũng chỉ cho có lệ, cho dù không dám làm tổn hại tới mạng người, nhưng trong các phương diện ăn ở, đi lại, ngủ nghỉ đều sẽ khiến cho chủ tử có thêm phiền toái, giống như một con chuột, không thể hại chết người nhưng lại khiến người cảm thấy buồn nôn.
Về điểm này, hắn hiểu rất rõ.
"Vạn Tuế gia, hôm nay là nô tài nhất thời hồ đồ, đầu toàn mỡ heo nên mới có thể nói ra những lời đó, nô tài đối với Nhàn Phi nương nương cũng không hề có ác ý gì." Hoàng Tẫn Trung cuống quýt dập đầu, hướng về phía Cố Thiến Thiến dập đầu liên tục: "Nô tài xin hướng Nhàn Phi nương nương bồi tội."
Âm thanh dập đầu rầm rầm rầm khiến cho lòng người cũng muốn luống cuống.
Cao Quý phi vội nắm lấy điểm chính, hướng về Hoàng Tẫn Trung quát lớn: "Ngươi đúng là ăn tim gấu gan báo, không biết tốt xấu hay sao mà cả gan đυ.ng tới Nhàn Phi nương nương, chẳng trách hôm nay Vạn Tuế gia lại tức giận như vậy, đến bổn cung còn không muốn tha cho ngươi, Tống ma ma, mau tới vả miệng tên cẩu nô tài này năm mươi cái!"
"Dạ!" Tống ma ma đáp ứng một tiếng, vén tay áo lên muốn đi đến thực hiện hình lệnh.
Khóe môi Hoàng Hậu xẹt qua một tia giễu cợt, Cao Quý phi này thật sự muốn bảo vệ tên cầu nô tài này, vả miệng năm mươi cái là xong hết mọi chuyện sao.
Nếu Hoàng Tẫn Trung này phạm lỗi trên tay nàng, nàng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, nhưng hiện tại Hoàng Tẫn Trung đang đối mặt với Nhàn Phi, Hoàng Hậu cũng lười nhúng tay vào, cứ ở ngoài nhìn chó cắn nhau là được.
"Đợi đã!" Cố Thiên Thiên đặt chén trà nhỏ xuống, mi tâm nhăn lại, nhìn Tống ma ma.
"Cần gì gấp gáp như vậy?"
"Muội muội, bổn cung biết ngươi rộng lượng, tất nhiên sẽ không so đo với tên tiểu nhân này, nhưng hôm nay tên cẩu nô tài kia nhất định phải chịu phạt, nếu ngươi lại mềm lòng không hạ tâm được thì cứ để bổn cung lo." Cao Quý phi bên ngoài cười nhưng lòng lạnh băng nhìn về phía Cố Thiên Thiến.
Cố Thiến Thiến vén tóc mai: "Tỷ tỷ nói đùa, chuyện này liên quan gì đến tỷ tỷ đâu, muội muội cũng không dám để cho tỷ tỷ phải phiền lòng. Huống chi, bổn cung còn không biết bên cẩu nô tài kia mạo phạm bổn cung như thế nào? Chi bằng để hắn nói lại cho bổn cung nghe một lần nữa, bổn cung sẽ trực tiếp định đoạt."
Trên trán Hoàng Tẫn Trung lấm tấm mồ hôi, đôi môi run rẩy: "Nô... Nô tài..."
Mặc dù hắn ta dám cả gan ra oai với bọn Tiểu Trúc Tử, thống mạ Nhàn Phi, nhưng cũng biết rõ chuyện này không thể nói trước mặt, nếu như nói ra trước mặt nhiều người, tất nhiên hắn ta hiểu rõ bản thân không còn đường lui, đây là chuyện không phải chỉ vả miệng năm mươi cái là giải quyết được.