“Những thứ này nhớ cầm cho kỹ, nếu như dính bẩn, các ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi.” Hoàng Tẫn Trung quay đầu nói với đám thái giám đang cầm các tấm vải thêu chữ Thục.
Các thái giám liên tục nói vâng, đều biết những tấm vải thêu này là gửi cho Quý phi nương nương, cho nên không dám khinh suất, đi đường luôn nơm nớp lo sợ trượt chân ngã, làm bẩn đồ thêu của Quý phi.
Hoàng Tẫn Trung quay đi sau khi đã ra đủ uy với đám hoạn quan, vừa quay đầu thì thấy Tiểu Trúc Tử và những người khác đi ra từ trong góc.
Tiểu Trúc Tử và Tiểu Tùng Tử được lệnh của Cố Thiến Thiến đi ngự thiện phòng truyền cơm, bây giờ đã là giờ Mùi, hơi muộn rồi, trước kia họ phải nịnh hót và đút tiền để cho đám thái giám trong ngự thiện phòng đồng ý làm bữa, nhưng hôm nay, ngự thiện phòng chẳng những chủ động làm cơm, còn lễ phép hỏi bọn họ món ăn nương nương thích.
Hướng gió trong cung thay đổi quá nhanh, Trường Xuân Cung ngày hôm qua vẫn là điều cấm kỵ của mọi người, nhưng hôm nay nó lại trở thành đề tài nóng hổi.
Tiểu Trúc Tử bưng hộp thức ăn, suy nghĩ sau khi trở về nên báo như thế nào cho nương nương, có thể thấy trải qua nhiều chuyện như vậy, tính khí của nương nương đã không còn như trước, nhưng cũng khó trách, bất cứ ai nếu từng trải qua chuyện giống như nương nương thì cũng không thể giữ được tính khí như ban đầu. Bây giờ tính tình của nương nương cứng rắn hơn, ở trong cung này, tính tình quá tốt cũng không phải chuyện hay.
Hoàng Tẫn Trung nhìn hai người Tiểu Trúc Tử, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên hắn ta nảy ra một ý, liền dừng bước, quay đầu dặn dò hai tiểu thái giám phía sau vài câu.
Hai tiểu thái giám nghe hắn ta nói xong, sắc mặt tái nhợt: "Chủ tử, cái này, cái này..."
Họ không dám.
“Ngươi sợ gì, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm”. Hoàng Tẫn Trung trừng mắt nhìn họ nói.
Hai tiểu thái giám nhìn nhau, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn phải tuân theo, trong lòng bọn họ biết rằng mình không thể làm trái lệnh.
Tiểu Trúc Tử đang mang hộp thức ăn đi về phía Trường Xuân Cung.
Nhưng hai tên thái giám từ đâu chạy tới trước mặt hắn, vừa vặn đυ.ng phải hắn và Tiểu Tùng Tử, làm đổ hộp thức ăn văng tứ tung, bát đĩa bên trong rải đầy ra đất.
“Ôi kẻ nào mà không có mắt thế!” Tiểu Tùng Tử bị ngã đến nỗi mông đau như búa bổ, đang mắng người thì vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt đầy thịt của Hoàng Tẫn Trung, sợ tới mức bủn rủn chân tay, vội vàng đứng thẳng dậy, quỳ rạp xuống: "Nô tài thỉnh an
Hoàng đại nhân."
"Thỉnh an?" Hoàng Tẫn Trung nhấc chân, chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Tùng Tử.
Hắn ta ngồi xổm xuống, bàn tay đeo nhẫn vàng giơ
một tấm vải thêu Tứ Xuyên lên: “Đồ thêu chữ Thục của Quý phi bị thức ăn của ngươi đổ ra làm bẩn, bổn cung thật lo lắng!”
Hắn ta cầm tấm vải lên ném vào mặt Tiểu Tùng Tử.
Tiểu Tùng Tử không dám né tránh, bị trúng một cú choáng váng, nhưng khi nhìn thấy nước rau xanh dính đầy trên tấm vải thêu chữ Thục, vẻ mặt hắn còn tái mét hơn cả bát đĩa trên mặt đất: "Đại nhân, cái này, cái này...”
“Này này cái gì, ngươi làm bẩn vải thêu chữ Thục của Quý phi, ngươi muốn chết sao!” Hoàng Tẫn Trung cười lạnh nói.
Mặc dù Tiểu Trúc Tử cũng kinh hãi, nhưng hắn biết chuyện này tuyệt đối không thể đổ lên đầu bọn họ, nếu không kết cục họ nhận được thật sự là đường cùng: "Đại nhân, vừa rồi là do bọn họ đυ.ng phải, nên chúng nô tài mới vô ý té ngã!"
Hoàng Tẫn Trung cúi đầu nhìn hai người họ, trên mặt lộ ra nụ cười: "Ta biết, nhưng ta muốn mạng của các ngươi!"