Thế Giới 1 - Chương 1: Có Em

Ứng Kiều giật người ngồi dậy khỏi giường, trên trán ướt đẫm mồ hôi, tay giữ chặt trên ngực không kiềm được mà thở hỗn hển, trên ngực còn cảm nhận rõ ràng nổi đau bị đâm xuyên qua.

Cô chưa chết!

Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng rõ ràng trong đầu cô xuất hiện một thông tin quan trọng, xác định rằng bản thân cô được một vật thể lạ cứu giúp. Đôi mắt mơ hồ nhìn ngó xung quanh mọi thứ hiện lên rất mờ ảo không rõ ràng.

Nhanh chóng một màn hình xanh dương tựa như công nghệ điện tử xuất hiện trước mắt với vài dòng chữ giới thiệu và chỉ dẫn. Ứng Kiều làm theo hướng dẫn tìm cách trao đổi với hệ thống thì cũng nắm được sơ lược tình hình hiện tại.

Màn hình xanh tự gọi mình là hệ thống cung cấp nam chính.

Yêu cầu cô xuyên qua nhiều bộ truyện khác nhau hoàn thành trọn vẹn bộ truyện còn dang dở của tác giả. Truyện được tạo nên bởi nam, nữ chính và người được hệ thống lựa chọn sẽ trở thành nữ chính, đối với nam chính thường là không hoàn chỉnh hoặc chưa có. Qua đó cô còn biết được có rất nhiều hệ thống và mỗi hệ thống là dành cho một nữ chính, các cô sẽ phải cạnh tranh để thành nữ chính.

[Đã chỉ định giọng nói giao tiếp, mời ký chủ tiếp thu nhiệm vụ]

Âm thanh máy móc vang lên trong đầu, Ứng Kiều nhíu mày tiếp nhận một tràn dữ liệu kì lạ vào đầu.

Tóm tắt sơ lược đây là thể loại ngôn tình, thanh xuân. Nhân vật cô dung hợp cùng tên với cô là Ứng Kiều, 17 tuổi gia đình có tiền nhưng nguyên chủ ít khi được ở gần cha mẹ, đang chuẩn bị thi tuyển đại học. Bộ truyện chỉ vừa mới xây dựng nhân vật, nam chính Lục Trạch, 19 tuổi với bối cảnh nghèo khó phải thường xuyên nghỉ học đi làm thêm ở công trường nuôi thêm một đứa em trai cùng mẹ khác cha là Du Cảnh Hiên mới 5 tuổi vì vậy mà không thể học lớp 12 chỉ có thể học lớp bổ túc thi cử đại học với Ứng Kiều.

Thông tin cô nhận được hoàn toàn chỉ có vỏn vẹn như vậy.

Nếu đã lười thì đừng viết truyện!! Hại cô phải đi lấp hố cho bọn họ.

[Nhiệm vụ: Vì thể loại tình cảm, ngôn tình, HE cô phải bên cạnh nam chính tạo ra một tình yêu đẹp của tuổi thanh xuân.

Thất bại hoặc rời khỏi thế loại cốt truyện: chừng phạt nổi đau về thể xác và linh hồn.

Chúc may mắn.]

Âm thanh ngắn gọn vang lên trong đầu vừa kết thúc, cảnh vật trước mắt Ứng Kiều dần hiện rõ. Cô nhìn ngó xung quanh một lượt xác nhận mình đang nằm trong phòng ngủ mới thả lỏng.

"Này, hệ thống! Này! hệ thống cung cấp nam chính nghe thì trả lời..."

Nhíu chặt mày Ứng Kiều tập trung chờ đợi nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào, biết mình bị bỏ lại cô quay người đi xuống giường vọt thẳng vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa.

"Mẹ kiếp...hệ thống vô lương tâm."

Mắng chửi vài câu Ứng Kiều bắt đầu vệ sinh cá nhân, mặc dù đã được truyền tải ký ức của nguyên chủ nhưng có một số đoạn ký ức rất mờ nhạt, một vài ký ức còn bị xoá đen.

Trước tiên cô sẽ tìm cách để biết rõ thông tin của nguyên chủ, sắp xếp lại dựa trên những gì nhớ được. Đến lúc đó sẽ dễ dàng nắm bắt tựa như đây chính là ký ức của cô, hành động cũng không bị lộ liễu.

"Ahh...phiền thật đấy." Vò rối mái tóc cô đi ra khỏi nhà vệ sinh cầm chiếc điện thoại ngay trên bàn. Điện thoại là vật dụng dễ dàng để tìm hiểu thông tin của một người.

Ứng Kiều nhìn vào màn hình điện thoại, dựa vào trí nhớ mở thành công mật khẩu. Cô bắt đầu xem xét các hoạt động của nguyên chủ đến những người trong gia đình, vòng bạn bè, móc thời gian trên các trang xã hội cuối cùng sắp xếp thành chuỗi thông tin cần ghi nhớ.

Nguyên chủ trong gia đình vô cùng mờ nhạt họ tiếp xúc với cô chỉ khi là đưa tiền, bạn bè thì có khởi sắc hơn một chút thân đến mức họ muốn cái gì cũng mua cũng đãi. Moẹ... với một người đầy đủ tình yêu thương như cô của kiếp trước thực sự không biết phải cư xử thế nào với tình hình này.

Thay bộ đồng phục Ứng Kiều lúc này mới nhìn kĩ hình dáng nguyên chủ trong gương, khuôn mặt không phải kiểu xinh đẹp nhưng lại có đường nét khá sắc sảo, cá tính trong hơi lạnh nhạt, khó gần. Mái tóc lửng qua vai mềm mượt buông xõa, cao tầm 1m62 tỷ lệ cơ thể cân đối chỗ cần thì lồi, muốn thiếu thì lõm.

Hít sâu một hơi, Ứng Kiều kéo túi xách xuống lầu. Chiếc xe đưa đón hằng ngày cũng chờ sẵn bên ngoài, theo thói quen ngồi vào ghế sau cầm bịch bánh bao và sữa đậu nành lên ăn.

"Cảm ơn chú Vương." Đây là thói quen hằng ngày của nguyên chủ, cô thấy rất tốt nên không có ý thay đổi.

Chú Vương khởi động xe nhìn cô thân thiện cười. "Tôi vừa đổi chỗ mua bánh bao nghe nói cũng rất ngon cô chủ ăn thử nếu thích lần sau tôi sẽ mua thêm."

"Vâng, ăn được ạ." Trong miệng còn đang nhai, chốc lát Ứng Kiều nhìn ra cửa sổ.

Ngoài mục tiêu là nam chính ra cô cũng không thể nào mà sống hời hợt được, đã tiếp nhận cuộc sống của người khác thì ít nhất cũng phải sống cho xứng đáng. Nếu hệ thống không có ràng buộc gì với nguyên chủ, cô muốn trở thành một họa sĩ.