Chương 11: đi đấu giá (phần cuối)

Kiều kiều đi không bao thì trở lại cô ta mang theo một người có phong phạm tiền biến khí tức mạnh bạo tóc bạc phơ râu dài trắng, da có chút nhăn mặc bộ thanh ý Vương Minh thoáng qua liền nhận ra Nguyên Anh trung kì người này đi vào đứng trước Vương Minh nói.

"Tiểu hữu là Vương Minh?"

"Chính là tiểu bối" phải kính trên nhường dưới, không được thất thố a.

Vương Minh vốn không thích kẻ khác đè nến mình, với cái cách phong phạm tiền bối tiểu bối vốn không hợp với cậu.

"Ngươi nói là ngươi có thể giúp bọn ta trong ba ngày luyện ra 100 viên giải độc đan? " khuôn mặt đa nghi.

"không cần 3 ngày, bây giờ cũng có thể giao" Vương Minh thẳng thắng nói.

"Ngươi biết rạt ta có hậu quả gì chứ?" đa nghi.

"Không biết mà không cần biết, gì ông không làm gì được ta" Không chịu nổi nửa bực hết cả mình.

"Ha ha... " thả ra uy áp.

Uy áp của người này ập xuống chỗ đám người Vương Minh, cậu và Mị Cốt không vấn đề nhưng Linh Sang thì khác cô chỉ trúc cơ sơ kì sau chịu nổi trực tiếp hộc ra ngụm máu Vương Minh nhanh chống ôm lấy cô nhanh chống từ cửa hàng lấy ra Bảo Nguyên Đan và Hồi phục đan cho cô uống nhanh chống ổn định nhưng đã ngất đi lúc nào, Vương Minh mặt cực kì khó coi nhìn kẻ vừa thả uy áp.

"..." Tên tiểu tử này không có ảnh hưởng hắn thậm trí không chút tu vi còn cô gái kia...

"Ông biết hậu quả của chuyện này không... " Vương Minh mặt giận dữ lâm lâm nhìn, Mị Cốt lúc này trực tiếp thả uy áp bàn ghế xung quanh dở nát tất cả người trong đấu gia công hội bị chấn nằm sát đất hộc máu.

"Á a a... "

"Uy áp mạnh quá"

"Là cường giả... "

"Là kẻ nào hộc hộc... "

...

Ông già và kiều kiều cũng chẳng tốt lành gì kiều kiều thì nằm sát đất mặt tái nhợt, còn kẻ vừa lấy uy thì hai gối quỳ sát đất miệng không ngừng phun ra máu khó khăn nói.

"Đạo hữu dừng tay... Vừa rồi ta chỉ đùa... Khụ khụ"

"Ừ ừ... Ta cũng đùa thôi" Vương Minh ra hiệu cho Mị Cốt dừng lại, tất cả vừa được buông lỏng thì cậu trực tiếp biến mất tại chỗ với Nhanh ở Mức 7.25 thì tốc độ của cậu cũng phải đạt đến phân thần sơ kì, Vương Minh lướt sang mặt Hội trưởng đấu giá hội tay dẫn bế Linh sang khi hắn vừa lướt qua mặt Hội Trưởng một vết xướt dài trên má máu bắt đầu đổ.

"Ta cảnh cáu ông, nếu việc này lập lại lần nửa thì đừng nói cái chỉ nhánh nhỏ bé này... Mà cả cái Trụ sở chính cũng chẳng đủ để ta gϊếŧ. " Vương Minh giọng nói cực kì lạnh lẻo nói, khuôn mặt Hội Trưởng cực khó coi bởi hắn biết người thiếu niên này đạt tốc độ của Phân Thần Cường giả kể Cả cái trụ sở chính cũng chỉ có một người đạt cấp độ này ông ta lúc này mới biết mình vừa làm một truyện cực kì ngu ngốc.

"Là lão già này lẩm cẩm..." Hội Trưởng Đấu giá công hội e vè nói.

"Được ta cũng không muốn dài dòng với các ngươi, 100 viên giải độc đan ta có thể ngay lập tức giao cho các ngươi giá cũng có thể giảm phân nửa nhưng ta muốn một chỗ khí các ngươi Châu Thành" Vương Minh ngồi xuống một cái ghế còn khá nguyên vẹn tay vẫn bế Linh Sang trong lòng, nghe được lời vừa nói của Vương Minh trong lòng Hội trưởng chấn kinh phải biết giải độc đan không phải luyện số lượng mà họ cần cũng không phải ích mà người này túng tay là có 100 viên huống chi thực lực cũng chả phải loại vừa...

"Được, được không thành vấn đề... Kiều Kiều lấy thẻ Vip cho Vương Minh công tử" nghe được lệnh kiều kiều vội giả chạy đi một lúc thì quay lại hai tay đưa thẻ cho Vương Minh cậu đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ.

"Mai là đấu giá bắt đầu công tử có thể đến xem... " Khuôn mặt kiều kiều đỏ ửng nói.

"Được, đây là đan của các người tiền ta sẽ lấy khi đấu gia kết thúc" Vương Minh lấy ra một tấm giải lớn để trên đất tay dung cái 100 viên giải độc đan rơi xuống, rồi quay mặt bỏ đi.

"Tỷ Tỷ ta giờ không khoẻ ta đi trước có vấn đề thì cứ tìm ta" Vương Minh đi ra khỏi phòng Mị Cốt chạy theo cô cũng không quên liếc hai người cái.

"Hội Trưởng ngài không sau chứ? " Kiều Kiều lại đỡ.

"Không sau... Dài ngày sẽ khỏi ngươi cho người điều tra người này nhớ là phải thật cẩn thận ra lệnh trên dưới tất cả những thành viên trong công hội phải nhớ kỉ mặt người này tuyết đối không được đắc tội nếu không hậu quả khó lường ta cần dài ngày tỉnh dưỡng truyện này ta sẽ báo lại với trụ sở sau". Nói xong hắn ta biến mắt tại chỗ, để lại cho Kiều kiều khuôn mặt chốn vắng, cô không nổi không sợ bởi kẻ như vô hại kẻ vừa bị mình trêu chọc lại là một kẻ có gia thế bí ẩn cường giả hộ tống mà thực lực của hắn cũng không dạng vừa gì, nếu mà lúc nảy cô mà đặc tội thì chả biết sẽ ra sau.

"Đáng sợ..." Kiều Kiều cảm thán thốt ra một câu.

"Tiểu Nguyệt, sau vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ?" Vương Minh hỏi.

[Sau khi đấu gia kết thúc sẽ chính thức hoàn thành nhiệm vụ]

"Vậy à, vậy là tại lại có cái để chơi rồi? Ke ke" Vương Minh nhìn tấm thẻ trên tay cười tà tà.

[...] Tại sau lại trở nên đáng sợ như vậy...