Chương 48

Cháo trắng nấu đến mềm, cho dù đã bị bắn ra từ trong nồi vẫn còn ục ục sôi. Hơi nước nóng hầm hập bay tới mũi Tiết Trầm Cảnh, mùi thơm mềm mại ngọt ngào nhưng lại bỏng cháy rơi trên mu bàn tay của hắn, làm cho hắn vô cùng đau đớn.

Bởi vì quá mức dùng sức, các bọt nước trên mu bàn tay của Tiết Trầm Cảnh bị phá vỡ, chảy ra máu thực mau nhiễm hồng cháo trắng.

Mùi máu làm cho Cốt Ma bị xao động, nó từ trong rừng chạy ra tới. Nhưng lại bị chủ nhân đưa ra mệnh lệnh, cưỡng chế áp nó tại chỗ. Nó nôn nóng ở tại chỗ đào đất dưới chân, nước miếng chảy xuôi đầy đất.

Âm thanh hàm răng Cốt Ma va vào nhau kêu lên lộc cộc, từ xa xa truyền đến, Ngu Ý nghe được tiêngs vang kỳ quái này, nghi hoặc nhìn về phía rừng cây.

Hạc sư huynh cảm giác được nguy hiểm, nó há mồm túm tay áo của Ngu Ý, muốn đem nàng kéo về phía sau lưng của mình. Nó muốn rời khỏi nơi này, rơi đi cái tên gia hoả âm tình bất định kia.

Ngay khi Ngu Ý tính toán nhảy lên lưng bạch hạc trốn chạy, trên eo của nàng bỗng nhiên căng thẳng. Có thứ gì đó, giống như rắng, mềm dai nhanh chóng quấn chặt lấy vòng eo của nàng. Đột nhiên đem nàng kéo xa khỏi bạch hạc.

Cả tòa nhà gỗ bị một sức mạnh vô hình làm cho nứt toát, sụp đổ. Hạc sư huynh bị ngăn trở bên ngoài, nó không xông vào được, chỉ có thể dùng chiếc mỏ bén nhọn của mình điên cuồng mổ vào tấm màn vô hình đang chắn lại nó. Mỗi một lần mổ, mỏ nó lại bị hãm sâu vào, vừa trơn vừa dính, nó không hiểu được đây là thứ gì.

Hai cánh bạch hạc mở rộng, nôn nóng kêu to.



Toàn bộ cơ thê của Ngu Ý đều bị đồ vật giống rắn kia quấn chặt, cảm xúc lạnh lẽo trơn trượt kề sát vào da nàng. Loại cảm giác này làm giống như nàng đã từng gặp qua.

Trong đầu Ngu Ý hiện lên mấy mảnh ký ức nhỏ : Sương mù dày đặc che lấp đường núi, trong không khí chen chúc mấp máy xúc tua, chui vào miệng nàng, dần dần hiện ra vòi cuối hồng nhạt.

Hiện nay, nàng liền cùng những mảnh nhỏ ký ức sống lại kia giống nhau, bị xúc tua kéo túm đến trước mặt Tiết Trầm Cảnh.

Tiết Trầm Cảnh xoay người, chịu đựng gai nhọn của hà y ngũ sắc trên người Ngu Ý, vươn đôi tay với lấy nàng, “Ngu Ý, mu bàn tay ta bị bỏng, rất đau, giúp ta bôi chút thuốc, được không?"

Sắc mặt của thiếu niên tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt đè dưới nồng đậm lông mi, bao trùm tròng mắt đen nhánh của hắn. Hắn chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt một cái thôi, nước mắt liền từ trong hốc mắt rơi xuống.

Giờ phút này môi hắn càng hồng, giống như tích ra máu. Môi dưới còn mang theo dấu răng của hắn.

Ngu Ý bị xúc tua treo ở giữa không trung, trên cao nhìn xuống hắn, trong tròng mặt là bộ dáng hắn đang rưng rưng, trong cổ họng không tự giác được nuốt nuốt nước miếng. Lúc này mới ấm ách phát ra thanh âm : “Ngươi, ngươi trước đem ta buông xuống.”

Tiếng nói của nàng chưa dứt, hai chân liền rơi xuống đất. Chỉ là cảm giác bị quấn chặt bên hông không biến mất, con rắn vô hình này vẫn còn đang chặt chức nắm eo của nàng.