Quyển 2 - Chương 2: Tối nay nhớ mở cửa ban công cho tôi

Lúc này khi đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Sở Trí Viễn liền mang ba lô đi học, dĩ nhiên “nô ɭệ" Tô Uyển Ngưng đã đứng ở cửa nhà chờ hắn. Cô gái nhỏ nhút nhát, che khuất cơ thể xinh đẹp trong bộ đồng phục. Sở Trí Viễn kìm lại khát khao muốn tiến đến ôm lấy cô, liền bước qua ném ba lô cho cô, hắng giọng nói cô mau đi.

Giờ phút này chỉ có hắn mới biết vừa ở thế giới trước bọn họ đã có một cuộc sống hạnh phúc đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn, viên mãn vô cùng.

Ở thế giới này, gia đình của hai bọn họ là những gia đình công chức, kinh tế chỉ ở mức khá, hai đứa trẻ học ở trường công lập ngày ngày đi học bằng tàu điện ngầm.

Khi còn nhỏ, hai nhà đều có ô tô nên cũng phân chia nhau đưa hai đứa nhỏ đi học. Từ khi 2 bọn họ lên cao trung, cha mẹ liền cho tiền để cho bọn họ tự đi lại. Cũng chính Sở Trí Viễn đề nghị ý kiến này, hơn nữa hắn vô cùng thông minh nhanh nhẹn nên cha mẹ Tô rất yên tâm giao con mình cho cậu bé họ Sở này.

Chuyến đi buổi sáng vô cùng đông đúc, trên xe người dính sát người, cựa cũng khó khăn. Tô Uyển Ngưng không có cách nào khác, chỉ có thể đứng sát Sở Trí Viễn.

Lại được gần sát Tô Uyển Ngưng như vậy, Sở Trí Viễn liền vòng tay ra ôm lấy cô. Trong thế giới gốc, Sở Trí Viễn đã chơi cô trên tàu điện ngầm khiến cô vô cùng xấu hổ tủi nhục.

Thế nhưng hắn trở lại là để thay đổi kết cục của bọn họ, cho nên hắn cần phải chú ý đến cảm nhận của cô.

Tô Uyển Ngưng lưng đeo ba lô của mình, phía trước ôm ba lô của Sở Trí Viễn, trong có vẻ vô cùng khó khăn. Trước giờ hắn chưa bao giờ biểu hiện ra chút thương tiếc với cô, thế nhưng không ai biết rằng Tô Uyển Ngưng đã thích hắn, chính là từ cái ngày hắn nói sẽ không để ai ức hϊếp cô.

Thế nhưng sự yêu thích này cũng không thắng được những lần hắn bắt nạt cô, mà hắn càng ngày càng quá đáng khiến cô không cách nào mà chấp nhận được. Không chỉ coi thường cô, thường xuyên hạ nhục cô. Hơn nữa mọi người xung quanh đều nói cô không xứng với nam nhân tốt đẹp như hắn. Ở bên hắn cô luôn không có cảm giác an toàn, trái lại luôn luôn bất an và tự ti. Dần dần, niềm yêu thích bị che lấp đi bằng tổn thương và sợ hãi.

Thế nhưng hiện tại cô chưa trải qua những chuyện đó, cô bé Tô Uyển Ngưng 17 tuổi thật dễ rung động với những quan tâm nhỏ nhặt. Nhìn thanh hảo cảm trên đầu cô nàng đã đạt 75% thì Sở Trí Viễn cũng hiểu được.

Bởi vì khi nãy Sở Trí Viễn chê cô ngu ngốc cho nên đã cướp lại balo rồi đeo lên vai, nhưng cô gái nhỏ cho rằng hắn nhầm lẫn balo của cả hai nên hắn mới là kẻ ngốc, bởi vì cô mang rất nhiều sách vở cho nên balo của cô thật nặng, mà của hắn lại rất nhẹ chỉ có vài quyển. Tô Uyển Ngưng suy đoán có lẽ bởi vì balo của hai người giống hệt nhau cho nên hắn đã đeo nhầm.

Cô bé cười mỉm cúi đầu vui vẻ bởi vì điều nhỏ nhặt này, không biết là nam nhân đã cố ý đeo chiếc ba lô nặng hơn của cô, hơn nữa hiện tại một tay hắn đang đỡ ba lô cho cô khiến cho trọng lực của ba lô cô đang đeo vốn nhẹ lại nhẹ hơn rất nhiều, hơn nữa một tay khác còn ôm lấy cô, giúp cô đứng vững không bị xô đẩy vào người khác.

Sở Trí Viễn thấy cô nhóc nép trong ngực mình như cô bạn gái nhỏ, hắn liền nổi lên ý xấu muốn trêu chọc. Hắn ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tiểu Bạch, có muốn thử một lần trên xe bus không?” Bởi vì cô trắng nõn lại nhút nhát, Sở Trí Viễn cảm thấy cái tên này được đặt vô cùng hợp lý, giống như một con thỏ trắng nhỏ chỉ biết trốn.

Thiếu nữ chưa hiểu hắn đang muốn nói đến chuyện gì, Tô Uyển Ngưng nâng gương mặt mờ mịt non nớt nhìn hắn thắc mắc. Lại thấy hắn luồn tay đến trước ngực cô bóp mạnh hai cái. Lúc này Tô Uyển Ngưng mới hiểu ra hắn muốn làm gì, cô xấu hổ và tủi nhục, đôi mắt đáng thương đầy nước mắt nhìn hắn và lắc đầu.

Sở Trí Viễn thấy cô đáng thương như vậy liền thích thú xoa đầu cô, cũng không muốn trêu cô nữa, hai tay thành thật ôm lấy cô như cũ, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì, hắn liền lần nữa ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tối nay nhớ mở cửa ban công cho tôi”.