Chương 3

6.

Sau khi bốn người rời đi, Nguyên Dung thở dài nói:

"Ngày làm việc tám tiếng, hai ngày nghỉ cuối tuần, có ký túc xá cho nhân viên, cô thật biết tính toán."

Anh ta nhìn tôi trầm ngâm,

" Bộ não này của cô cũng xem như có chút thông minh."

Tôi nhếch mép cười.

“Cũng thường thôi, thường thôi.”

Anh ta đột nhiên bước đến gần tôi, bàn tay nâng mặt tôi một cách trìu mến.

Tôi còn có một chút phấn khích, kết quả là anh ta hung hăng nắn bóp mặt tôi.

"Vậy nên, cô dụng tâm một chút vào việc công lược bọn họ cho tôi, đừng tưởng rằng tôi nhìn không ra mấy trò vặt vãnh của cô."

Tim tôi nhảy dựng.

"Hóa ra anh không chỉ có ngực lớn, đầu óc cũng lớn nữa."

Anh ta đỏ mặt và buông tay xuống, đối mặt với tôi.

“ Việc có thể dùng thận thì tốt nhất đừng dùng tâm nữa.”

Tôi thản nhiên nói, ngáp dài rồi bước ra ngoài.

“ Anh yên tâm, tôi rất nghiêm túc đấy.”

Rất nghiêm túc muốn phá hỏng nhiệm vụ công lược cuối cùng.

7.

Sau khi rời khỏi phòng tư vấn, vẻ mặt của tôi lập tức sa sầm.

Yêu cầu xúc phạm như vậy đối với bốn người có lòng tự trọng cao như này, tại sao bọn họ lại đồng ý dễ dàng như vậy?

Ngay cả đến Thẩm Ly và Nghiêm Tự, những người mà tôi nghĩ sẽ phản đối lại ngay lập tức đồng ý.

Một người trong số họ là hoàng đế cao quý của triều đại, còn người kia là chủ tịch cao quý của đế quốc.

Họ đều là những người ở thế giới khác, là những nhân vật thường xuyên phải giải quyết công việc và bận rộn suốt đêm.

Đến nơi này không hề hoảng sợ, cũng không trách móc tôi vì những điều vô lý như khi tôi công lược bọn họ.

Hai người đang bận rộn sao lại đột nhiên trở nên thảnh thơi nhàn nhã như vậy?

Hơn nữa, bốn người bọn họ khi bị đưa đến thế giới này không chút ngạc nhiên, cũng không vội tìm cách quay về.

Lẽ nào bọn họ đã biết sự thật là chỉ có thể quay trở về thế giới của mình sau khi bị tôi công lược thành công nên mới hợp tác với tôi sao?

Bọn họ từ khi nào lại biết tuân thủ quy tắc như vậy?

Có rất nhiều nghi ngờ, ngay đến Nguyên Dung cũng dường như đang che giấu điều gì đó.

Nhưng trước mắt, mọi thứ ở thế giới này diễn ra rất ổn định, nhiệm vụ công lược vẫn phải tiếp tục.

8.

Thứ hai, tôi làm việc theo đúng lịch trình, đi đến tầng lầu của Thẩm Ly.

Thẩm Ly thay một bộ trang phục hiện đại nhưng vẫn đầy uy nghiêm, mái tóc dài được buộc cao, để lộ vầng trán đầy đặn.

Không hổ danh là thương hiệu số một ở đại lục, vẻ đẹp quá nổi bật, tôi không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.

Theo tính tình trước đây của anh ta, nếu tôi nhìn chằm chằm vào anh ta như thế này, giây tiếp theo sẽ có vũ khí ẩn giấu bắn thẳng vào mắt tôi.

Bây giờ không biết có phải tôi bị hoa mắt không, anh ta dường như đang cố tình hếch cằm lên.

Độ cong nhỏ nhưng có thể làm nổi bật chiếc cổ thon trắng như thiên nga của anh ta.

Thực sự muốn cắn một miếng.

Không.

Tôi giả vờ bình tĩnh

“Cái gì nhỉ, anh muốn trút hận như thế nào?”

Trước đây rõ ràng là mối quan hệ mà chúng tôi có thể nằm chung giường sau khi cãi nhau, nhưng bây giờ tôi hơi xấu hổ khi ở một mình với anh ấy.

Anh ta tỏ vẻ nghi ngờ: “Ai nói ta hận cô?”

Đúng như Nguyên Dung đã nói 10.000 điểm hận thù cũng đáng lắm.

Tôi mím môi, không chịu dỗ dành anh ta.

"Có điều, về sau khi ta thăng lên địa vị cao, ta tận lực đi tìm cô, nhưng cô tựa như giấc mộng của ta, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của ta, ta thật sự rất tức giận."

Trong lời nói của anh ta ẩn chứa vô số sự tiếc nuối, nhưng không hề thấy hận ý, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, dường như đem theo một tia vui mừng khi lấy lại được những gì đã mất.

Tôi không tin, tôi không tin anh ta lại có tình cảm sâu đậm với tôi như vậy.

Nhưng độ thiện cảm trên đầu anh ta đang tăng lên.

Anh ta thu lại ánh mắt không chút dấu vết, nhìn xung quanh rồi bước đến cửa sổ kiểu Pháp để ngắm nhìn thành phố.

"Nơi đây và thế giới thực của cô có giống nhau không?"

Tuy không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng tôi cũng đi theo anh ta, quan sát bên ngoài.

"Cũng khá giống nhau."

Đều là những tòa nhà cao tầng và đều là những người qua đường vội vã.

Ban ngày người và xe qua lại đông đúc, ban đêm có ánh đèn rực rỡ.

Những người hạnh phúc thì đều giống nhau, những người bất hạnh thì mỗi người một nỗi khổ riêng.