Người đàn ông mặc áo khoác vàng bất ngờ tấn công: “Nói gì mà sở thích cá nhân. Bây giờ có cô gái trẻ nào có sở thích như vậy chứ?! Tôi thấy cô lấy súng bắn đinh từ kho sửa chữa của bệnh viện làm của riêng rồi mang ra bán để kiếm tiền của chúng tôi. Cô gái còn trẻ, không ngờ lòng dạ lại đen tối như vậy! Bên ngoài toàn là quái vật ăn thịt người, cô thực sự muốn chúng tôi chết sao...”
“Cô thực sự không muốn chúng tôi sống sót phải không?” Người đàn ông mặc áo khoác vàng cay nghiệt nói.
Tô Trù tức đến đỏ bừng cả mặt, nhất thời không thể nói nên lời.
Ban đầu cô có ý tốt muốn cho mọi người vài cái súng bắn đinh để cùng nhau vượt qua khó khăn, bán lấy tiền chỉ vì số lượng súng bắn đinh không đủ, mà lại có nhiều người muốn, nên cô dùng đấu giá để chứng tỏ ai thực sự muốn. Dù sao trong mạt thế không sống nổi thì tiền cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi.
Giờ thì mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu cô.
Nếu không phải vì ánh mắt hăm dọa của người đàn ông kia, Tô Trù thậm chí có thể lấy ra nhiều súng bắn đinh hơn để phát cho mỗi người một cái!
Huống chi tùy tiện vu cáo người khác, giẫm đạp lên ý tốt của người ta, nếu người khác không muốn đưa thì sao?
Có tiền cũng không bán, nếu người có súng bắn đinh là người nhỏ nhen thì hoàn toàn có thể làm như vậy. Súng bắn đinh cũng có thể hỏng mà, có thêm vài cái vũ khí phòng thân không phải là tốt hơn sao?
Ai bảo anh không tìm thấy phòng sửa chữa, không tìm thấy súng bắn đinh. Có bản lĩnh thì bây giờ đi tìm đi, biết đâu ở đó còn có súng bắn đinh.
Không muốn để các người sống sót? Muốn sống thì tự mình đi mà sống, làm khó tôi - một cô gái yếu đuối, tôi còn ngồi trên xe lăn mà, mắt các người mù hết rồi sao?
Tô Trù cảm thấy trong đầu mình tuôn ra hàng trăm ngàn từ ngữ chửi thề, nhưng đến khi nói ra miệng lại chỉ biến thành: “Tôi không có, anh nói bậy! Đây là súng bắn đinh của tôi…”
Tô Trù cười khổ, nhất thời bực bội vì cái miệng vụng về của mình. Thật là, lúc cần tranh luận nhất thì chẳng nói được gì, đến khi đêm khuya tĩnh lặng lại dằn vặt vì mình đã không nói được gì, đáng lẽ ra phải nói thế này thế kia.
Đáng ghét! Thật muốn trực tiếp ra tay đấu với người đó, đánh gục hắn thì không cần giải thích gì nữa!
Bé búp bê giận dữ mắng người đàn ông không biết xấu hổ, Tô Trù tạm thời không có tâm trạng đáp lại, vì tình hình trước mắt đang âm thầm leo thang…
Người đàn ông thô lỗ chìa tay ra muốn cướp súng bắn đinh.
Những người xung quanh Tô Trù không chịu thua, cũng bắt đầu ra tay, cái súng bắn đinh cuối cùng, cơ hội sống sót, ai cũng không muốn để hắn cướp trước.
Cũng chẳng màng đến việc Tô Trù có cần súng bắn đinh để sống sót không, cũng không quan tâm cô đang ngồi trên xe lăn, dáng vẻ yếu ớt, họ đều đẩy và kéo xe lăn.
Nếu là trước đây, Tô Trù chắc chắn sẽ buông tay để họ lấy đi, bản thân không phải không thể làm thêm súng bắn đinh, không gian cũng còn.
Huống chi cái súng bắn đinh này có thực sự tốt như họ tưởng tượng không? Nếu không phải vì việc thay đạn không gián đoạn nhờ bug của kho chứa, súng bắn đinh chưa chắc đã mạnh mẽ như vậy.
Đinh cũng không phải dễ kiếm, ai mà mang theo nhiều đinh bên mình? Nếu đang đánh zombie mà hết đinh, cầm súng bắn đinh không phải là chuyện đùa sao?
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, Tô Trù không tin, nhiều người vì mạt thế đến mà bắt đầu làm những chuyện xấu xa như cưỡиɠ ɧϊếp, cướp bóc, ép người lương thiện vào chỗ chết, cướp của đoạt hạnh phúc, những con người của thế kỷ 21 mới không vô đạo đức đến vậy chứ?!
Không ngờ, mạt thế mới xuất hiện chưa đến một giờ, đã xảy ra những việc vi phạm trật tự như vậy.
Đôi khi có lẽ không phải là môi trường có vấn đề, mà là có những người, họ bẩm sinh đã xấu xa. Mạt thế chỉ là làm cho sự xấu xa của họ bộc lộ một cách vô hạn, trở thành nơi nuôi dưỡng sự ác.