Chương 22

"Được rồi, ít nhất lần này để mẹ và chị ở nhà, còn có một ít dự trữ thực phẩm, chắc có thể cầm cự đến khi chính phủ cứu viện. Họ có thể bình an vô sự, tái sinh của mình, đã không lãng phí. Bà cụ lát nữa chắc chắn sẽ biến dị, chân mình sợ là chạy ra ngoài cũng không thể chạy xa lắm, thôi vậy, cảm ơn số phận đã cho mình hiểu hết mọi tiếc nuối."

Tô Trù nằm yên một lúc, quá khứ như đèn kéo quân hiện lên trước mắt.

Cô chợt vùng vẫy ngồi dậy, quả nhiên, Tô Trù vẫn không tin lắm vào số phận, cô vẫn chưa muốn từ bỏ, ngọn lửa khao khát sinh tồn rực cháy trong tim.

Tô Trù mở mắt ra, cô cảm thấy trước mắt như phủ một lớp mờ mờ ảo ảo, cô sửng sốt, nhìn kỹ lại, kinh hãi vô cùng.

Đó là giao diện hệ thống của game "Sinh tồn ngày tận thế". Bây giờ đang ở ngay trong tầm mắt của cô.

Tô Trù kinh ngạc nhìn thấy, ở viền trên và dưới tầm nhìn của cô, có một số biểu tượng nửa trong suốt mà cô rất quen thuộc: Giá trị thể lực, giá trị đói, giá trị nước, giá trị sức khỏe; thời điểm hiện tại, tên địa điểm, không gian, kho và nhiệm vụ, góc trên bên trái còn có một ô vuông đen tuyền, không biết dùng để làm gì.

Cô dụi mắt thật mạnh, lại xoa xoa, các biểu tượng không hề biến mất, mà cố định ở viền tầm nhìn, di chuyển không ngừng theo tầm mắt.

Game "Sinh tồn ngày tận thế" biến mất trên toàn mạng kia, đã vào trong đầu mình rồi sao? Tô Trù mông lung, mình có hệ thống rồi, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thành sự thật rồi ư?

Tô Trù trước tiên xem các thuộc tính cơ thể của mình. Giá trị thể lực 80, mới qua hai tiếng đồng hồ kể từ lúc thức dậy, quả thực không buồn ngủ, thể lực dồi dào; giá trị đói 90, giá trị nước 75, cần đi uống chút nước; giá trị sức khỏe 55, có lẽ là do xương chân gãy vẫn chưa hồi phục, rất ít ra ngoài đi lại tắm nắng, ngay cả vạch đạt cũng chưa tới. Các giá trị cơ bản chính xác.

Lại nhìn hàng phím chức năng phía dưới.

Ngày 2 tháng 8 năm 2048, 9 giờ 12 phút, trùng khớp với giờ Bắc Kinh. Địa điểm là phòng bệnh phục hồi chức năng 2102, Bệnh viện Nhân dân, địa điểm chính xác.

Chức năng tiếp theo "Không gian".

Tô Trù lẩm bẩm: "Mình có một không gian rồi ư?"

Không biết làm sao để vào, cô thử niệm thầm trong lòng vào không gian, trong nháy mắt, như xuyên qua một dòng sông thời không, toàn thân bất giác run rẩy. Khi cô mở mắt ra, trước mắt xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn khác với phòng bệnh viện. Cô thực sự đã vào một không gian hoàn toàn mới!

Nhanh chóng quét qua toàn bộ không gian, nơi này Tô Trù chút nào cũng không xa lạ, chính là điểm xuất sinh mà nhân vật chính Tô Tô xuất hiện khi vừa vào game: Không có trang trí gì, một căn nhà trống rỗng.

Tô Trù nheo mắt lại, lập tức phán đoán đây là một bản lưu hoàn toàn mới, bởi vì trong tài khoản của Tô Trù giai đoạn sau, khắp nơi đều là trang trí lộng lẫy, vị trí đỗ xe là xe sang, trong phòng bày đầy đồ nội thất đẹp cấp tối đa.

Lúc đến Tô Trù nằm trên giường bệnh, vào không gian chân Tô Trù vẫn chưa lành, chỉ có thể nằm úp trên đất một cách thảm hại, trông có vẻ hơi bi thảm.

Tô Trù đang phân vân thoát khỏi không gian để ngồi xe lăn rồi vào lại, đột nhiên, cánh cửa phía trước bị đẩy mạnh từ bên trong!

Một bóng hình màu hồng, gần như là lao vào, lăn lộn bò đến bên cạnh Tô Trù, miệng vẫn đang la lớn: "Chủ nhân! Chủ nhân tốt của con! Búp bê cuối cùng cũng được gặp người rồi!"

Tô Trù sửng sốt, bàn tay phải không chút do dự vỗ về phía trước, chặt chẽ ấn lên đầu đứa nhỏ lao đến, ngăn không cho nó dùng nước miếng liếʍ đầy mặt mình.

"Búp bê?" Tô Trù vô thức lặp lại cái tên này, kỹ càng nhìn đứa nhỏ này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như ngọc, hai cái đuôi sam chĩa lên trời, một thân váy hồng.

Tô Trù kêu lên: "Cậu là Búp bê! Con của John và Emily!"