Chương 11

Tô Trù tra cứu sơ qua hướng dẫn, zombie xuất hiện trong game này, khả năng gây sát thương được chia trực quan từ 0-7, số càng cao, zombie càng mạnh.

Cho đến bây giờ, cô chỉ gặp một con zombie gầy yếu cấp 0 đáng yêu trong nhiệm vụ, thật sự đáng yêu. Nhìn thấy Ác mộng kinh khủng cấp 7, Tô Trù nhớ lại cấp 0 cũng thấy dễ nhìn hơn không ít. So với Ác mộng này, cấp 0 đơn giản chỉ như em bé mới sinh ngây thơ vô tội, yếu ớt vô hại.

Xuất hiện cấp 7 ở khu vực tân thủ? Điều này có ý nghĩa gì?

Điều này có ý nghĩa người chơi mới vĩnh viễn không thể đánh thắng zombie cấp 7, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia đình John bị tàn sát mà bất lực.

Điều này ý nghĩa biên kịch muốn phát đao, chính là muốn cưỡng ép cho người chơi ăn một đống phân cốt truyện, chính là muốn cưỡng ép cho người chơi cảm nhận được ác ý đậm đặc của kịch bản.

Điều này ý nghĩa biên kịch rất có thể đang trốn sau màn hình cười trộm, nhìn thấy người chơi không hề có chút phòng bị nào, chỉ muốn vui vẻ chơi game, cảm nhận cái gọi là "sự tàn khốc của Mạt Thế".

Nếu chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, một số NPC không hề có cốt truyện, thiết lập nhân vật nào, trong lòng Tô Trù có lẽ còn dễ chịu hơn một chút. Nhưng đó là một đôi vợ chồng trẻ vừa mới sinh đứa con đáng yêu, chuẩn bị đầy hy vọng đón nhận tương lai!

Biên kịch cố ý thiết kế cốt truyện cho NPC, trước tiên là để người chơi giao lưu với NPC, để người chơi chia sẻ niềm vui với họ. Sau đó, tàn nhẫn, hơn nữa là bất ngờ phát đao?!

Tại sao phải để họ chết!

Tô Trù hơi sụp đổ, cô từ trước đến giờ ghét những người đó, tùy tiện phán xét số phận của người khác.

Dù là người sống, hay chỉ là nhân vật ảo được tạo ra.

Tô Trù tin rằng họ đều có cảm xúc. Cho dù nhân vật giấy không có sinh mệnh, những người quan sát từng cử động của họ, cũng đặt cảm xúc của mình lên họ. Tất cả cảm xúc đều không chịu được phủ nhận và chà đạp một cách dễ dàng.

Cho nên... thật sự... dựa vào cái gì cơ chứ!

Tô Trù cảm thấy hơi choáng váng đầu óc. Điều này phần nào gợi lại một số ký ức không hay thuở nhỏ của cô.

Tô Trù tắt thông tin zombie, game tiếp tục chạy.

Zombie phát ra tiếng gào thét kinh hoàng, tốc độ nó lao tới không nhanh lắm, có lẽ vì chân nó bị thương.

Tô Trù chỉ cần điều khiển nhân vật game lùi lại, rời khỏi đáy bản đồ chiến đấu này, Tô Trù sẽ có thể trốn thoát.

Nhưng cô không làm vậy. Mà để mặc Tô Tô lao về phía trước.

Tô Tô tay không tốc độ di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Ác mộng. Cô ra tay trước, đấm một cú.

"MISS!"

Tô Trù im lặng, quái vật này phòng thủ kinh khủng như vậy, nhân vật của Tô Trù thậm chí không thể gây ra bất kỳ sát thương nào cho nó.

Mà Ác mộng nhìn người nhỏ lao tới không khách khí chút nào, hung hăng cho Tô Tô một cái móng vuốt, còn là đòn chí mạng!

Thanh máu nhân vật Tô Tô trong nháy mắt về không, một tia sáng lóe lên, bị truyền tống về điểm xuất phát.

Tô Trù nhìn căn nhà trống rỗng của mình, thanh máu 1 điểm của nhân vật Tô Tô, rơi vào sụp đổ.

Cô không chút do dự lao ra khỏi sân nhỏ, một lần nữa đến nhà John.

Mở cửa, cảnh tượng thảm khốc giống như lần trước xuất hiện trước mặt Tô Trù, máu khắp mặt đất, John nằm trong vũng máu, cửa nhà mở toang, bên trong là Emily ngã xuống đất và đứa con mới sinh của cô.

Nhiệm vụ nhắc nhở vẫn là lật cái bàn bị khóa kia...

Tức giận ngùn ngụt, cảm giác toàn bộ máu trong người dồn lên não.