Đan xong 4 cái sọt mới, cả đám trở về bộ lạc. Sao khi tạm biệt cả bọn về nhà, Trương Gia Bảo đang chuẩn bị nấu thêm khoai mì để ăn thì thú nhân đã hơn 30 tuổi đi đến liều mình. Theo trí nhớ của cơ thể cậu chào một tiếng: " Chào tộc trưởng ạ".
Tộc trưởng gật đầu: " Ừm. Bảo này đây là thịt của ngày hôm nay ta thấy con không đến lấy nên đem qua đây".
Cậu đỡ lấy đem ít hoa quả mình hái ra tặng ông: " Con cảm ơn tộc trưởng. Làm phiền ngài quá. Đây là trái cây con hái được hôm nay ngài đem về thưởng thức".
Tộc trưởng cười hiền hậu: " Không có gì. Cũng cảm ơn trái cây của con. À mà Bảo này ngày mai cả tộc sẽ ra bờ sông làm nồi đất mới, cái của con cũng đã cũ rồi, đổi một cái mới và làm thêm đồ đi. Con cũng lớn rồi cũng đã đến lúc tìm bạn lữ ".
Trương Gia Bảo đỏ mặt gật đầu: " Dạ! Con đã rõ ạ".
Ông nhìn cậu đỏ mặt chấn động: " Con có người mình thích chưa ?".
Mặt cậu càng đỏ hơn, hai tay chà xát vào nhau:" Dạ...dạ, có rồi ạ. Nhưng mà anh ấy không có thích con".
Mặt ông hiện lên vui mừng:" Không sao. Có người mình thích cũng tốt, nếu không có ta sẽ giới thiệu cho con mấy người. Thôi ta cũng về ăn tối đây, không thì bạn lữ của ta lại đi tìm mất".
Trương Gia Bảo vẫy tay tạm biệt ông: " Dạ. Ngài đi cẩn thận ạ".
Cậu cắt miếng thịt mới vào nơi mát, rồi lấy miếng thịt cũ ra bỏ vào nồi luộc. Tối nay cậu sẽ ăn thịt và khoai mì luộc chấm muối.
Sau khi ăn no chạy rửa nồi và chén qua một lớp nước rồi úp ngược cho khô. Ngồi ngắm trăng một chút, rồi nằm lên tấm lông thú đắp chăn ngủ.
Bên kia sao khi tộc trưởng trở về, nói với bạn lữ của mình - Liêm: " Liêm này, đứa trẻ Bảo đó cuối cùng cũng có người mình thích rồi".
Liêm nghe vậy vui mừng: " Thật sao. Bảo là một đứa bé tốt nhưng cha mẹ mất sớm thành ra rất tự ti. Nhưng giờ nó người mình thích rồi, hi vọng người kia cũng sẽ thích nó, hi vọng hai đứa sẽ ở bên nhau ".
Tộc trưởng nhìn bạn lữ của mình cười nhẹ gật đầu. Hai người ăn tối trong liều vui cười hớn hở, không khí tràn ngập vui mừng.
Sáng hôm sau, Trương Gia Bảo hâm lại phần khoai tối qua còn dư lại ăn. Rồi ngồi lấy muối và quả cay bỏ vào chén đâm nhuyễn, rửa sạch ổi và xoài rồi gọt vỏ bỏ và chia thành nhiều miếng.
Xong xuôi cậu lấy một miếng xoài chấm với muối ớt bỏ vào miệng nhai. Chính là hương vị này thật là nhớ quá đi!
Đang ăn xoài, ổi thì Lam dẫn đi đến: " Bảo, cậu đang ăn gì vậy?".
Vội nuốt miếng xoài xuống cậu đẩy trái cây trước mặt Lam: " Mình đang ăn trái cây, đây cậu lấy một miếng rồi chấm với cái này nè".
Lam chấm thử một miếng, bị cay nhưng vẫn chấm ăn tiếp: " Cái này là gì vậy ăn với trái xoài này thật là ngon ".
Trương Gia Bảo đưa túi nước cho Lam, nói: " Đây là trái cay hôm qua mình hái được đâm với muối đó".
Uống 3 4 hớp nước để vơi đi vị cay trong miệng, Lam nói: " Thật hả. Không ngờ nó lại ngon như vậy". Dừng để uống một ít nước Lam nói tiếp: " Mà nè Bảo cậu có muốn đi làm nồi với chén không? Mọi người hôm nay cùng nhau đi làm đó".
Nghe dị cậu đồng ý ngay tức khắc: " Đi chứ, tộc trưởng mới cho mình biết hôm qua. Ở chỗ mình cũng không có bao nhiêu đồ, cũng phải đi làm thêm mới được ".
Dừng lại một chút, cậu lại cái sọt của mình bỏ trái cây và trái cay vào:" Một chút tụi mình ghé qua nhà cậu đi, mình có đem theo trái cây và ít trái cay chút nữa cho cậu".
Lam ôm chầm lấy cậu: " Chỉ có cậu là tốt với mình nhất".
Cả hai mau chóng chén sạch trái cây và đi đến con sông làm nồi, chén.
Trong khi nặn nồi, cậu vô thức nghĩ đến Luân rồi lỡ tay nặn đến 3 cái lúc nào không hay, chén tô cũng nặn thêm mấy cái.
Lam được dịp nên cứ xáp lại chọc cậu, khiến cho gương mặt của thiếu niên tới lúc bỏ đồ vào hố nung vẫn còn như trái cà chua.
Đang nhéo má Lam cho hả giận thì Tân đi đến, hắn lại trước mặt cậu: " Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu giống cái".
Trương Gia Bảo lạnh lùng trả lời: " Xin chào".
Thấy cậu đối xử với mình lạnh lùng cũng không làm Tân nản, gã lên tiếng để cho Trương Gia Bảo để ý đến mình: " Lúc trước tôi chưa con hỏi tên em đã đi rồi. Không biết tôi có thể biết tên của em được không ?".
Cậu lạnh lùng nhìn gã nhưng vì có nhiều người ở đây, cậu không muốn bị chú ý nên nói: " Tôi tên là Bảo".
Tân cười dịu dàng, đôi mắt mắt gã mang theo vài phần hiền lành: " Vậy à. Bảo, Bảo. Tôi đã nhớ, Bảo sao này có việc gì cần cứ tìm tôi".
Nói xong gã đi mất. Ngoài mặt thì có dáng vẻ hiền lành, nhưng trong lòng sắp không giữ được khao khát muốn cậu trở thành của gã. Vừa đi miệng vừa lầm bầm tên cậu như một tên tâm thần, những giống cái thường ngày đi theo gã cũng sợ hãi mà không dám lại gần.
Trương Gia Bảo ớn lạnh từng cơn rùng mình một cái. Nghĩ chắc bản thân bị lạnh nên tạm biệt Lam về trước.
Vài ngày sau, khi tộc trưởng thấy được cái sọt mà cậu chỉ cho Lam làm, đã đến nhờ cậu giúp chỉ cách làm cho người trong tộc.
Trương Gia Bảo cũng chỉ họ như Lam, những người khác thấy cậu dẫn theo Luân thì hơi e dè. Nhưng khi thấy hắn không làm gì mình thì cũng hơi an lòng.
Đến lúc gần tới giờ ăn, các giống đực phụ trách săn thú, còn các giống cái thì hái hoa quả.
Đi cùng Luân được một lúc các giống đực như tìm được thủ lĩnh, họ không ngừng khâm phục vì độ ngầu và sức mạnh của hắn.
Qua 3 4 ngày, Luân trong lòng người trong tộc từ sợ trở thành một thú nhân được mọi người đối sử như bình thường.
Thật ra mọi người cũng không sợ hắn lắm nhưng vì mặt hắn luôn lạnh lùng, lại còn kiệm lời nên bị hiểu nhầm thành một người có tính tình hung dư, bất cứ khi nào cũng có thể đánh người khác.
Giờ mọi người thấy hắn không có nguy hiểm gì tới mình nên nói chuyện với hắn cũng thoải mái hơn. Gần đây nhóm thú nhân còn mời Luân đi săn thú cùng, còn cho hắn làm thủ lĩnh. Tộc trưởng biết được Luân được mọi người yêu mến thì vui vẻ vô cùng.
Dù sao cũng là đứa nhỏ do mình nhìn lớn lên, ai mà chẳng muốn nó hoà nhập với người trong bộ lạc chứ.