Chương 6

Trong mắt anh hiện lên sự khó chịu, anh thầm nghĩ: Mẹ kiếp, cô ấy là em gái mày, sao mày có thể có ý nghĩ xấu xa với cô ấy được chứ? Có phải vì không thỏa mãn du͙© vọиɠ?

Phùng Tử Thành đổ mọi lỗi lầm cho người tình Hạ Ngọc Như vừa mới đi. Anh không muốn hiểu suy nghĩ thực sự trong lòng mình, có lẽ anh không dám thẳng thắn đối mặt!

Phùng Thanh Ca muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể lại yếu ớt. Cô bĩu môi, nhẹ nhàng nói: "Ca, em không còn sức, anh kéo em lên."

Phùng Tử Thành quay lưng lại với cô hít một hơi thật sâu. Anh quay lại, nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy tay của Phùng Thanh Ca đưa ra rồi kéo lên.

Khi da thịt họ chạm vào nhau, không chỉ Phùng Tử Thành cảm thấy bị điện giật mà Phùng Thanh Ca còn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể có thứ gì đó sắp lao ra ngoài.

Phùng Tử Thành chỉ có một suy nghĩ vào lúc này: bàn tay trơn, mềm mại thoải mái như vậy. Tại sao làn da của tiểu Ca lại tốt như vậy? Làn da đẹp như vậy có phải rất thoải mái trên giường, phải không?

Bộp! Phùng Tử Thành bực bội vỗ trán. Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Hôm nay có gì đó thực sự không ổn. Nên tìm một người phụ nữ để trút bầu tâm sự vào ban đêm.

“Ca ca?” Phùng Thanh Ca bình tĩnh lại nhịp tim, nhìn thấy Phùng Tử Thành vỗ vỗ chính mình, cười híp mắt nói: “Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Phùng Tử Thành nhìn vào mắt Phùng Thanh Ca né tránh. Cô chỉ tình cờ liếc nhìn nhưng có đủ loại sức hấp dẫn khó tả. Sự sáng chói trong mắt cô giống như viên kim cương đẹp nhất thế giới, khiến anh không thể rời mắt.

Phùng Thanh Ca cảm thấy Phùng Tử Thành hôm nay hơi kỳ lạ. Cô sờ sờ trán anh, nghi hoặc nói: "Không nóng sao? Sao anh ngớ ngẩn như vậy?"

Sau khi nghe những lời của cô, vẻ mặt của Phùng Tuệ Thành tối sầm lại, anh nhìn cô một cách khó chịu.

Hai người lái xe về nhà, Phùng Tử Thành luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc trên đường đi, Phùng Thanh Ca đã thử mọi cách nhưng không thể khiến anh đáp lại.

Phùng Thanh Ca cảm thấy rất sai lầm. Trong nguyên tác, Phùng Thanh Ca được Phùng Tử Thành cưng chiều và cô chưa bao giờ nghĩ đến người khác, vì vậy cô không thể nhìn ra ý tử của Phùng Tử Thành. Cô muốn chuyên tâm hàn gắn quan hệ anh em của bọn họ, nhưng anh lại lạnh lùng như vậy, không hề yêu thương em gái mình giống như người anh trai trong nguyên tác một chút nào.

“Được rồi, mau thay quần áo đi, muộn rồi.” Phùng Tử Thành bất lực nhìn Phùng Thanh Ca, người đã rơm rớm nước mắt.

Ngày xưa anh yêu thương cô tha thiết vì bản tính anh trai. Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô, anh cảm thấy cả lòng mình rối bời, như thể muốn hái cả sao trên trời tặng cho cô.

Phùng Tử Thành cáu kỉnh nới lỏng cà vạt và châm một điếu thuốc. Anh quyết định sau khi hoàn thành hạng mục này sẽ nghỉ ngơi, có lẽ gần đây anh quá mệt mỏi, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ kỳ lạ.

"Ca ca, giúp em kéo khóa, em không với tới được." Phùng Thanh Ca mặc một bộ váy dạ hội màu hoa oải hương bước ra, cười nói với Phùng Tử Thành.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Phùng Tử Thành đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó một mảnh da thịt mỏng manh hiện ra trước mắt, anh sửng sốt một chút, rồi bình tĩnh kéo khóa lên.

"Cám ơn ca ca, anh là anh trai tốt nhất trên đời." Phùng Thanh Ca vuốt ve mặt Phùng Tử Thành khi nói.

Phùng Tử Thành sờ sờ mặt, ánh mắt thâm thúy. Chết tiệt, anh sắp phát điên mất. Nếu không phải vì bữa tiệc quan trọng tối nay, anh sẽ muốn....