Chương 21

Hôm nay Phàm Sinh đến lớp không thấy Tịch Dương đâu , y nghĩ cậu đến trễ , nhưng đợi đến khi chuông reng vào học cũng chẳng thấy cậu đâu .

Tiết học bắt đầu cô giáo bước vào lớp thông báo hôm nay Tịch Dương bị bệnh xin nghỉ .

Phàm Sinh có chút lo lắng , bị bệnh ? Chắc là bị cảm thôi.

Nhưng đợi 2 3 ngày Tịch Dương vẫn chưa đến lớp . Bình thường quan hệ trong lớp của Tịch Dương rất tốt , thấy Tịch Dương đã lâu còn chưa học lại các bạn học đều cảm thấy lo lắng .

Phàm Sinh càng sốt ruột hơn nên quyết định hôm nay sẽ đến Tịch gia thăm cậu .

Tịch Dương đẩy xe lăng đến bên đàn dương cầm . Tay lướt nhẹ trên phím đàn , tùy tiện nhấn nhá vài nốt .

"Kí chủ , sau lần này ngài lại bốc đồng thế a , kí chủ không nên chống đối bệnh nhân làm vậy sẽ kích phát sự bạo ngược của bệnh nhân a !"

Tịch Dương có chút ái náy , mấy năm nay quả thật là bị Tịch Phùng chiều hư , tính tình càng lúc càng lớn , nếu không nhờ Joe ngày ngày đêm đêm niệm kinh ở bên tai , luôn nhắc nhở Tịch Dương không được thả lỏng cảnh giác chắc cậu còn buôn thả hơn , Tịch Dương xấu hổ nói " xin lỗi , mấy năm nay quả thật bị chiều hư rồi , nếu không có ngươi nhắc nhở chỉ sợ ta càng hư hỏng hơn "

Joe như bà mẹ già thở dài một hơi , Tịch Dương phì cười , rõ ràng là một cái hệ thống máy móc , lấy đâu ra hơi thở mà thở dài a .

"Thật may kí chủ đã tỉnh ngộ "

Tịch Dương mỉm cười , thả lỏng hai tay , nhẹ nhàng đánh lên một bản "Summer Farewell " .

Summer Farewell " . Lời lạm biệt mùa hè , bản nhạc nhẹ nhàng man mác một chút tiếc nuối vấn vươn . Mùa xuân sẽ tới , nhưng những kí ức ở mùa hè năm ấy sẽ khó phai .

Tịch Phùng trên tay cầm ly sữa đến trước cửa phòng , vừa đẩy nhẹ cửa đã nghe tiếng đàn của Tịch Dương , bản nhạc mang một cỗ tiếc nuối , hắn siết chặc tay , đây là không tách khỏi hắn được nên tiếc sao .

Tịch Phùng càng lúc càng không hiểu được bản thân , ngay từ đầu hắn chỉ là thấy Tịch Dương đáng yêu nên muốn vui đùa một chút , nhưng sau đó càng ngày hắn càng không khống chế được bản thân , mỗi cái mỉm cười , hành động của cậu đều khiến hắn không thể rời mắt , mỗi khi cậu làm nũng tim hắn liền đập thật mạnh , trong lòng thấy thật thõa mãn , đây là cảm xúc trước giờ hắn không cảm nhận được , hận không thể dâng cả thế giới cho cậu . Nó thật lạ lẫm , nhưng không làm hắn chán ghét .

Hắn biết tâm lý mình đó giờ không được bình thường , chuyện này chỉ có mẹ hắn biết . Hắn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó nhưng lại chẳng biết đó là gì , điều này khiến tâm tình hắn luôn rất không xong , hắn luôn giải tỏa bằng những phương pháp máu tanh, cho đến khi Tịch Dương xuất hiện hắn liền cảm thấy - sắp được rồi , nên hắn mới tiện tay giúp đỡ cậu vài lần, rồi khi ngày ấy trên bàn ăn , Tịch Dương làm hành động khác người , chọc hắn không nhịn được cười , làm hắn cảm thấy sao cậu đáng yêu quá thể , đồng thời hắn cũng cảm nhận được - chính là cậu , hắn cảm thấy sự thiếu thốn của mình đã được lấp đầy .

Vì thế , cậu là ánh sáng , là gông xiềng của sự bạo ngược của hắn .

Vì thế hắn muốn nắm cậu trong tay , sủng cậu lên trời .

Nhưng hắn không muốn tổn thương đến cậu , nên nếu không phải vạn bất đắt dĩ ....

Hít sâu , tiết chế lại cảm xúc , Tịch Phùng mới nhẹ đẩy cửa bước vào . Tịch Dương ngồi chơi đàn như cảm nhận được , mỉm cười quay đầu nhìn sang , như trước giờ không có cuộc gây gỗ nào ngọt ngào gọi "Anh ơi , em đàn có hay không "

Tâm tình mất khống chế được chữa lành , Tịch Phùng cảm thấy trong lòng tràn đầy mật ngọt . Em trai của hắn đúng là liều thuốc chữa lành của hắn .

Dịu dàng cười , bước đến bên em trai , cuối người ôm lấy bảo bối của mình , khuôn mặt đẹp trai như được trạm khắc cọ cọ lấy cổ em trai , thành kính hôn lên từng tất da thịt ở đó , trong giọng mang theo hối lỗi " Xin lỗi bảo bối , anh không nên hung dữ với em , anh sai rồi , em tha lỗi cho anh nhé "

Tịch Dương có chút bất ngờ , cứ tưởng cậu phải xuống nước trước , cũng chuẩn bị tâm lí sẵn rồi thế mà anh trai bệnh nhân lại tặng bất ngờ , xin lỗi trước . Vốn còn có chút khó chịu ủy khuất liền được một câu xin lỗi này của Tịch Phùng xoa dịu . Tịch Dương vui vẻ cọ cọ lại Tịch Phùng " Được , em tha lỗi cho anh . Sau này em sẽ không nhắc lại việc chia phòng nữa "

Tịch Phùng nghe liền như mở cờ trong bụng , vốn còn tưởng phải mất chín trâu hai hổ mới dỗ được em trai , không ngờ cậu lại ngoan đến vậy , ngoan đến mức làm tim hắn nhũn cả ra , nhịn không được quay đầu hôn nhẹ khóe môi em trai .

Những hành động thân mật như này Tịch Phùng đã làm từ nhỏ đến lớn , hầu như ngày nào cũng diễn ra , đến người trong Tịch gia mới đầu còn không thích ứng đến lúc sau liền xem như chuyện đương nhiên , đừng nói cái người chịu đựng nó bao năm qua . Tịch Dương tỏ vẻ cậu sớm đã miễn dịch rồi .

Phàm Sinh bước vào cổng Tịch gia , bắt gặp quản gia đang chỉ đạo người hầu dọn dẹp liền bước đến .

"Chào bác , cháu là Phàm Sinh bạn học học của Tịch Dương "

Quản xoay người nhìn cậu trai vừa lên tiếng . Dù đã thấy qua nhiều người có dung mạo xuất sắc nhưng quản gia vẫn không nhịn được kinh diễm một phen , nghe cậu tự giới thiệu là bạn học của tam thiếu lại họ Phàm , quản gia liền biết đây là ai , độc đinh của Phàm gia .

Quản gia quy củ cuối người chào rồi mới nói " chào Phàm thiếu gia , cậu đến đây tìm tam thiếu sao ?"

Phàm Sinh gật gật đầu " Đúng vậy , nghe bảo cậu ấy bị bệnh nên cháu đến thăm "

Quản gia cười khổ , mấy hôm nay vì nhị thiếu gia và tam thiếu gia cự cải mà trong nhà không khí đều thiếu điều muốn đóng băng , nghĩ đây là bạn học của tam thiếu chắc có thể khuyên cậu ấy quản gia liền nói sự thật " Thật ra là tam thiếu gia bị cấm túc "

"Bị cấm túc ! Sao lại vậy " Phàm Sinh nhíu mày , Tịch Dương tính tình rất tốt , có thể gọi là rất ngoan , không dính thói hư tật xấu gì , cậu làm chuyện gì để bị cấm túc a !

Quản gia thở dài một hơi " Do tam thiếu gia muốn chia phòng cùng nhị thiếu gia . Phàm thiếu xem , tam thiếu gia chân rất không tiện nên trước giờ đều do nhị thiếu chăm sóc , ngay cả đến trường cũng bắt mang theo vệ sĩ , chưa từng để tam thiếu gia ở một mình , nhưng lần này tam thiếu lại nhất quyết muốn chia phòng , nhị thiếu cũng vì quá lo lắng nên mới hành xử quá khích , cấm túc tam thiếu gia . Phàm Thiếu là bạn học của tam thiếu gia , mong cậu có thể khuyên răng tam thiếu gia , đừng cự cãi cùng nhị thiếu nữa "

Phàm Sinh hiểu rõ gật đầu , Tịch Phùng nổi tiếng là một đệ khống , chuyện này toàn giới nhà giàu đều rõ nên Phàm Sinh cũng cảm thấy lần này là Tịch Dương tùy hứng rồi " Được , bác chỉ cháu phòng cậu ấy , cháu lên xem "

Theo sau quản gia đi đến phòng Tịch Dương , tới cửa phòng quản gia liền lùi lại đứng ở một bên . Phàm Sinh định đưa tay lên gõ gõ cửa phòng nhưng không ngờ vừa đυ.ng một cái cửa phòng liền bị đẩy ra , lộ ra cảnh tượng trong phòng .

Phàm Sinh nhìn cảnh trong phòng mà đứng hình , chỉ thấy Tịch Phùng cùng Tịch Dương đang ôm nhau thắm thiết , Tịch Phùng còn hôn cổ , hôn má rồi hôn đến môi Tịch Dương ! Hôn môi ! Đây đâu phải là hành động nên có giữa anh em a !

Hai người đang thân thiết trong phòng bị động tĩnh bên ngoài thu hút nên nhìn ra , Phàm Sinh trong lòng chấn động , bối rối nói " Xin lỗi đã làm phiền , hai người..... " chưa nói hết câu đã đóng xầm cửa bỏ chạy một mạch .

Quản gia ở một bên nhìn thấy tất cả cảm thấy khó hiểu , Phàm thiếu chạy cái gì a , còn cái gì mà xin lỗi đã làm phiền ? Này không phải rất bình thường sao ? Một ngày không biết diễn ra bao nhiêu lần a , nhưng thấy hai người đã làm lành trở lại , quản gia vui mừng khó nén xúc động lau một giọt lệ mẹ già , đi thông báo tin vui với mọi người , bảo đầu bếp tối nay làm bàn tiệc chúc mừng .

Bỏ lại Tịch Dương với cánh tay nhĩ khang còn giơ .

Đừng đi mà..... (TT_TT) tất cả chỉ là hiểu lầm a !!!

____________________________________

Mk còn đã làm tới chương 35 r , mỗi ngày mk sẽ đăng 1 chương cho tới chương 35 , hết hàg tồn r thì tuần 2 chg nha