Quả nhiên, chỉ mới hai ngày trôi qua, Dận Tường đã xử lý xong các công việc trên tay một cách vội vàng gấp gáp, sau đó liền chuẩn bị mang theo Dương Văn Thư cùng đi dạo ở kinh thành, đây thật sự là một buổi hẹn hò phiên bản cổ đại mà!
Sau khi Dương Văn Thư biết tin cũng cực kỳ vui vẻ, bởi vì trước đây nàng chưa bao giờ được đi dạo ở kinh thành thời cổ đại cả!
Không biết lúc đi dạo trên phố ở triều Thanh thì nó sẽ có phong cảnh như thế nào? Hơn nữa đây có thể coi là lần đầu tiên chính thức hẹn hò của nàng và Thập Tam không?
Phải nói thêm, Thập Tam mới là nhiệm vụ chủ tuyến của nàng, dù thế nào thì hắn cũng là đại phu nhân trong phòng của cô, là chính thê đó!
Dương Văn Thư chỉnh sửa trang điểm cho mình thật xinh đẹp, để mái tóc đen tuyền mềm mại của mình luồn vào giữa những kẽ ngón tay trắng như tuyết, xoắn chúng lại thành một búi, dùng chiếc trâm ngọc như cây gỗ tùng cố định, sau đó cắm thêm lên trên đó một bộ trang sức bằng vàng, những chuỗi hạt dài rũ xuống bên dưới, đung đưa trên vành tai, lông mày không vẽ mà chuẩn, làn da trắng như tuyết không cần phủ thêm phấn trang điểm, đôi môi đỏ mọng như quả đan, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt màu đỏ thẫm, trắng như tuyết, đỏ như lửa, chiếc váy lụa trên người có màu vàng tươi sáng bắt mắt, dải ruy băng màu ngọc lục bảo ôm quanh eo, để lộ ra dáng người quyến rũ của nàng, Dương Văn Thư đứng trước gương xoay người một cái, tất cả sự mê hoặc đa tình đều thể hiện ra.
“Tiểu thư, người xinh đẹp giống như tiên nữ trên trời vậy. Nô tì chưa từng gặp được người nào xinh đẹp như tiểu thư!” Họa Thúy, nô tỳ nữ đang đứng bên cạnh mặc quần áo, trang điểm, chải chuốt cho Dương Văn Thư ngơ ngác nói.
"Họa Thúy! Nhìn cái miệng của ngươi, để xem cho tiểu thư coi thử. Chẳng lẽ ngươi đã sờ qua mật ong cho nên mới ăn nói dễ nghe như thế!" Đôi mắt xinh đẹp của Dương Văn Thư nhẹ nhàng di chuyển, chỉ khẽ liếc mắt một cái đã khiến cho Họa Thúy ngây người trước sắc đẹp mê người này, cái liếc mắt kia giống như đang quyến rũ, mị hoặc người khác, ngay cả những nam nhân say mê trong son phấn nhiều năm cũng cảm thấy ngứa ngáy trái tim, huống chi là người đơn giản như Họa Thúy!
Về phần Dận Tường, người mới đi vào thôn trang, chuẩn bị đưa Dương Văn Thư đi dạo phố cũng nhìn thấy hình ảnh này, chàng thiếu niên mười tám tuổi đang lúc bắt đầu biết yêu, vì cái nhìn quyến rũ của Dương Văn Thư, trong nháy mắt cả thân thể của hắn liền căng cứng, vật thể khổng lồ bên dưới thậm chí còn rực lửa, nóng bỏng hơn.
Khuôn mặt của hắn đỏ lên, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng cây gậy to lớn bên dưới vẫn không ngừng sai khiến hắn, còn đang sung sức, cứ ngẩng cao lên trên...
Lúc này, Dương Văn Thư đã phát hiện ra Dận Tường đang đứng ở phía sau, nhưng hắn đã im lặng một lúc rồi, nàng vui vẻ cười với Dận Tường, nói: “Thập Tam, chàng đã đến rồi, chúng ta lên đường ngay bây giờ nhé?”
Du͙© vọиɠ còn chưa kịp lắng xuống lại càng dâng trào khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Dương Văn Thư, khuôn mặt lúc đầu đã đỏ bừng này càng thêm đậm màu.
“Khụ khụ… Ừ, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức!” Hắn vội vàng xoay người, muốn che đi sự xấu hổ của mình.
"Thập Tam, chàng bị sao vậy? Mặt đỏ bừng, còn ho khan nữa. Chẳng lẽ là bị cảm rồi? Nếu không thì chúng ta để lần sau đi? Nếu chàng bị bệnh, chàng nên ở nhà nghỉ ngơi đi!" Dương Văn Thư mang theo sự quan tâm hỏi.
“Văn Thư, ta không bị gì cả, thật sự rất khỏe mạnh, chúng ta đi thôi!”
Nhìn thấy Dận Tường vội vã bước ra ngoài, trong lòng Dương Văn Thư hơi buồn bực, cái người này sao đột nhiên lại lạ lùng như vậy, tâm trạng của hắn còn thay đổi nhanh hơn cả phụ nữ, quên đi, không cần quan tâm!
Lúc này, Dận Tường đang ngồi trên lưng ngựa với vẻ mặt xấu hổ, thứ hiện lên trong đầu hắn chính là ánh mắt khẽ liếc người khác khi hắn vừa bước vào cửa, đôi mắt long lanh, xinh đẹp của cô gái đã in sâu vào trái tim hắn, trong một thời gian dài không thể quên đi được.
"Văn Thư... Thư nhi ... Nàng là của ta ... Nàng nhất định sẽ là của ta..." Dận Tường mơ ước đến nỗi hắn cảm thấy như mình đã được người mình yêu vào trong l*иg ngực, mong rằng nàng sẽ ở bên cạnh hắn mỗi ngày ...…
Dương Văn Thư đi theo sau, ngồi lên trên cỗ kiệu, phần bên trong kiệu được Dận Tường bố trí cực kỳ thoải mái, hiển nhiên hắn rất quan tâm đến thân thể của nàng, sợ Dương Văn Thư khi ngồi bên trong cỗ kiệu này sẽ không được thoải mái hoặc chịu xóc nảy, toàn bộ phần bên trong kiệu được bọc nhiều lớp vải dày, đệm gấm.
Khoảng chừng một canh giờ sau, Dương Văn Thư nghe thấy các giọng nói mỗi lúc một nhiều hơn, xung quanh trở nên rất sôi động, chắc là sắp vào khu vực trung tâm của kinh thành, vì vậy Dương Văn Thư đã kéo rèm xe lên, nói chuyện với Dận Tường đang cưỡi ngựa bên cạnh: "Thập Tam, chúng ta sắp đến nơi rồi sao? Nếu không chàng để ta xuống dưới đi dạo một chút? Thôi, chúng ta cùng nhau đi dạo nhé?"
“Được!” Thấy Dương Văn Thư muốn hạ kiệu xuống, Dận Tường cũng vội vàng xoay người xuống ngựa, đi đến trước cửa kiệu, dùng hai tay ôm cô vào lòng, trong nháy mắt khi tiếp xúc với nhau, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hai người cứ như vậy nhìn nhau...
Dương Văn Thư thấy được tình cảm sâu đậm trong mắt Dận Tường, không hiểu vì sao nàng lại có chút ngượng ngùng, trên mặt nàng thoáng hiện lên một vệt ửng hồng, Dương Văn Thư xấu hổ quay đầu lại, im lặng xuống xe.
Thật sự không muốn buông tay... Chờ đến khi Dương Văn Thư bước xuống khỏi cỗ kiệu kia, Dận Tường vẫn nắm chặt lấy tay nàng, không bỏ ra, hắn vui mừng khôn xiết, ừm, tay của Thư Nhi thật mảnh mai và tinh tế, quá mềm mại, thật là thoải mái...
"Chàng...... Chàng còn không nhanh chóng buông tay ta ra!” Dương Văn Thư liếc mắt nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Dận Tường.
"Được được....... Nàng đừng tức giận ..."
Đẹp quá ... Thư Nhi của ta... Nếu lúc ở trong phòng nàng cũng nhìn hắn như thế này... Không được tưởng tượng thêm nữa!
Dương Văn Thư đã có một ngày rất vui vẻ, tất nhiên Dận Tường cũng có một khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc, nhưng sự vui sướиɠ xen lẫn khát vọng tìиɧ ɖu͙© làm thế nào cũng không loại bỏ được...