Trước cửa thôn trang nhóm nha hoàn đang quét dọn vệ sinh, bởi vì thôn trang ở kinh thành, Dương gia chỉ đặt phủ trạch ở đây chứ không có người sống ở đó, cho nên bên trong vẫn vẫn phải dọn dẹp sạch sẽ, đương nhiên chuyện này Dương Văn Thư không cần phải lo lắng, bởi vì đã có nhóm nha hoàn xử lý chuyện này.
“Mọi người có lẽ không phải là người kinh thành, ta cùng với cửu đệ ở thôn trang bên cạnh, có thể xem như hàng xóm, đặc biệt tới chào hỏi chủ nhân thôn trang ……” Dận Tự luôn ôn nhuận như nước, trước là lễ phép dò hỏi mấy nha hoàn đang quét dọn trước cửa.
Mấy nha hoàn chưa từng gặp được người phong lưu tuấn mỹ như thế, hơn nữa giọng nói còn ôn nhu như ngọc, các nàng lập tứ ngây ngốc một hồi rồi vô thức nói toàn bộ mọi chuyện của Dương gia.
“Chúng ta đi theo hầu hạ tiểu thư tới kinh thành chữa bệnh!”
“Lão gia chúng ta đã tốn mấy trăm vạn lượng bạc trắng để mời ngự y đến chữa bệnh cho tiểu thư!”
“Ngự y nói mỗi tháng chỉ tới xem mạch một lần, lại cẩn thận kê ra một phương thuốc tốt, cho nên không còn cách nào, tiểu thư chúng ta chỉ có thể tới kinh thành để chữa bệnh!”
“Tiểu thư chúng ta lớn lên rất xinh đẹp, mỗi lần ta nhìn thấy tiểu thư nhà chúng ta còn phải ngây ngốc! Đáng tiếc cơ thể lại không được khỏe……”
Dận Đường nghe mấy tiểu nha hoàn ríu rít nói một chuyện vẫn chưa chịu đề cập đến vấn đề chính, ý của hắn là muốn các ngươi mời hai người bọn hắn đi vào trong chứ không phải đứng ở ngoài cửa nghe mấy tiểu nha hoàn các ngươi buôn dưa lê!
Ngay lúc Dận Đường đã không còn kiên nhẫn chuẩn bị đuổi mấy tiểu nha hoàn thì Dận Tự lại kéo quần áo hắn lại, hiện tại đang ở thôn trang của người khác sao lại có thể để cho cái tính nóng nảy của một vị a ca như hắn bộc lộ ra bên ngoài được.
“Chúng ta có thể vào trong chào hỏi chủ tử các vị không?”
Một nha hoàn nghe xong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, bây giờ nàng mới phát hiện ra các nàng đã để hai vị khách ở ngoài cửa lâu như vậy, nàng ngại ngùng nói: “Được, nô tỳ đi vào trong thông báo một chút!”
“Tiểu thư! Bên ngoài cửa có hai vị nam tử tới, rất tuấn mỹ! Bọn họ nói muốn vào trong chào hỏi chủ nhân của thôn trang, người có muốn gặp không?”
“Ừ…… Mời bọn họ đến đại sảnh đi.”
Nếu đã tới, không gặp thì không ổn, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Tứ a ca đáng sợ như thế mình còn giải quyết được thì Bát a ca và Cửu a ca có gì đáng sợ chứ?!
“Nhà này thật là rất yêu thương nữ nhi, bỏ ra mấy trăm vạn lượng chỉ vì muốn mời ngự y để chữa bệnh cho nữ nhi, chỉ là không biết mắc phải bệnh gì, thật đáng thương cho một cô nương có tài năng lại xinh đẹp đến như vậy……”
“Cửu đệ, ở đây là thôn trang của người khác…… Đệ nên chú ý một chút……”
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt Dận Tự và Dận Đường hoàn toàn bị thu hút bởi một nữ tử hấp dẫn, nữ tử mặc một thân váy gấm dài màu tím nhạt, trên tà váy thêu đóa hoa lê màu trắng, đai lưng dùng gấm màu trắng quấn quanh vòng eo nhỏ, tóc đen nhánh búi cao, chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc, trên mặt tuy không trang điểm, nhưng lại lộ ra dung nhan tuyệt sắc, thân hình tuy rằng mảnh mai, nhưng toát ra khí chất yêu kiều quyến rũ. Thật là đẹp! Trong lòng hai người đồng thời nghĩ thầm.
“Ha hả, hai vị công tử có lòng đến chào hỏi sao lại ngây ra ở đó rồi!” Dương Văn Thư thấy hai tên Dận Tự và Dận Đường đang đứng ngây ngốc không khỏi cười duyên nói.
“Không phải…… Chúng ta vừa mới ở thôn trang bên cạnh ghé tới đây, vô tình nghe được tiểu thư đánh đàn nên muốn đến xem thử người có thể đánh ra khúc đàn tự nhiên như thế rốt cuộc là ai…… Tùy tiện quấy rầy tiểu thư, thật xin lỗi……”
Dận Đường dù gì cũng chỉ mới 21 tuổi, khi nhìn thấy một tuyệt sắc mỹ nhân như thế trong lòng có hơi căng thẳng, lời nói tùy ý cũng lộ ra sự cẩn thận, sợ bản thân sẽ chọc giận giai nhân trước mặt.
“Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm với Bát a ca và Cửu a ca đạt tới 60%, điểm khen thưởng thuộc tính giá trị là 5 điểm, tích phân đạt 500 điểm.”
Nhìn dáng vẻ Dận Đường cẩn thận như thế cộng thêm việc được hệ thống khen thưởng, trong lòng Dương Văn Thư càng vui vẻ hơn, nàng cười tủm tỉm với Dận Đường nói: “Nếu công tử có nhã hứng thưởng thức tiếng đàn của ta như thế, như vậy hay là ta lại khảy một khúc vì công tử lần nữa?”
“Cầu mà không được!”