Dương Văn Thư rất nhạy bén, đúng rồi, cứ như vậy!
Nàng muốn sắm vai một vị tiểu thư yêu kiều từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, chưa từng ra khỏi cổng thấy thế giới bên ngoài, đương nhiên dung mạo nhất định phải xinh đẹp cực kỳ, tài hoa càng phải là bậc nhất.
Lưỡng loan tự túc phi túc quyến yên mi, nhất song tự hỉ phi hỉ hàm tình mục.
Thái sinh lưỡng yếu chi sầu, kiều tập nhất thân chi bệnh. Lệ quang điểm điểm, kiều suyễn vi vi.
Nhàn tĩnh thời như giảo hoa chiếu thủy, hành động xử tự nhược liễu phù phong.
Tâm giác bỉ càn đa nhất khiếu, bệnh như tây tử thắng tam phân.*
(*:Trích trong Hồng Lâu Mộng, miêu tả vẻ đẹp của người con gái yếu đuối.)
Còn không phải nam nhân thời cổ đại thích kiểu này sao, đừng nói là ở thời cổ đại, cho dù là thời hiện đại, thì nhìn thấy những nữ nhân như vậy đến phụ nữ cũng không kìm được mà nảy sinh sự thương cảm.
Nghĩ đến đây, Dương Văn Thư bèn nhấc bút bắt đầu viết thư, nhưng sau khi nàng viết xong chữ đầu tiên mới phát hiện, ta đm, cái chữ như gà bới thế này thật sự là do ta viết ra sao?!
# Ta sợ Tình ca ca nhìn thấy chữ của ta sẽ xé thư đi mất#
# Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể viết ra thư pháp tốt? #
“Hệ thống à, chữ của ta như này có thể gặp người sao, ở chỗ ngươi có đạo cụ tăng thư pháp hay không?” Dương Văn Thư chờ mong hỏi.
“Muốn tăng tài nghệ lên cần phải thông qua hoàn thành nhiệm vụ để chậm rãi tích lũy, hệ thống không thể lập tức tăng trình độ thư pháp lên, nhưng hệ thống có thể sửa chữ của ký chủ viết trong thư, một bức thư 50 điểm.”
Dương Văn Thư gật đầu, xem ra nếu vẫn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, phải đạt được (trung cấp) thư pháp và (trung cấp) kỹ năng mới được, hiện tại cứ để cho hệ thống sửa đi, bằng không chữ do chính mình viết như này sẽ dọa chết người ta mất.
Nàng viết một bức thư ẩn chứa sự tươi mới trong ưu thương, ý trong thư đại khái chính là biểu đạt bởi vì chính mình bệnh tật ốm yếu làm phụ mẫu ưu buồn, mình cảm thấy rất là bất hiếu, bởi vì luôn sinh bệnh mà chưa từng thấy thế giới bên ngoài, đến người quen biết cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, toàn bộ thế giới đều chỉ có phụ mẫu, ca ca và nha hoàn, không ai có thể tâm sự với nàng về cái loại cảm giác tịch mịch của nữ nhân, nàng rất hy vọng bệnh của mình nhanh được chữa khỏi, sau đó đi ra bên ngoài một chút, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, hy vọng phong thư này có thể theo Phong Nhi mang lại tự do cùng hạnh phúc cho mình.
Đương nhiên… ý của nàng là sẽ theo Phong Nhi bay tới trong tay Thập Tam a ca.
Một phong thư viết đến mức triền miên lại xót xa, người nghe thương tâm kẻ thấy mà rơi lệ, làm cho người ta hận không thể ôm lấy thiếu nữ kia vào trong lòng thương tiếc một phen cho tốt, chữ trong thư là thể chữ trâm hoa mà nữ tử thường hay dùng, thể chữ này viết trông lịch sự tao nhã, người khác sẽ nhìn thể chữ mà liên tưởng tới dáng vẻ của nữ nhân này, đương nhiên là tiểu thư khuê các có dung mạo tú lệ.
Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông… À, là chỉ thiếu Thập Tam a ca cắn câu, khụ khụ.
Mà lúc này Ái Tân Giác La Dận Tường cũng giống như Dương Văn Thư nghĩ mà thấy được một chú bồ câu đưa thư dừng ở trên cửa sổ, bên trên bồ câu đưa thư còn cột một bức thư nho nhỏ, bên ngoài buộc bằng một dải lụa màu tím hồng nhạt.
Hắn tò mò nghĩ, đây là bồ câu đưa thư của ai, sao lại dừng ở nơi này của gia? Thấy bồ câu đưa thư dừng lại không đi nữa, hắn cũng vì tò mò quá độ mà gỡ phong thư trên người bồ câu xuống.
“Chắc là nữ nhi nhà nào viết thư cho tình lang à, , chỉ là không biết vì sao lại bay đến nơi này của gia, nhưng là nếu đã được gia nhận, như vậy cũng chính là có duyên với gia, gia đành mở ra xem thôi!”
Mới vừa mở phong thư ra, đập vào mắt chính là thể chữ Trâm Hoa cực kỳ đẹp đẽ, một phong thư thật dài viết ra tâm tư nhỏ bé của nữ nhân, làm Dận Tường không tự chủ được mà ngay lập tức nảy sinh cảm giác thương tiếc đối với chủ nhân phong thư.
“Hầy, đáng tiếc quá, như thế…… Nữ tử này thế mà lại bị bệnh tật ốm yếu, quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh!” Dận Tường không khỏi cảm thán nói.
Nhìn đến câu cuối cùng, ý là nếu phong thư này khéo bị người nào phát hiện, như vậy có thể dùng thư để trao đổi với nàng một chút chuyện bên ngoài hay không, ít nhất cũng giúp nàng đỡ buồn một chút.
Bởi vì trong lòng có một chút sự thương tiếc, lập tức cũng không muốn từ chối, nhưng là cứ như vậy tùy tiện trao đổi thư từ qua lại cùng một cái nữ nhi gia khiến hắn lại cảm thấy như vậy có chút không tốt.
Nhưng là nghĩ lại hắn liền nghĩ tới một cảnh tượng như này, thiếu nữ ở nơi khuê phòng bởi vì thật lâu không người hồi âm mà có chút nản lòng thoái chí, tâm tình vốn đã ưu sầu lại càng thêm không tốt.
“Hầy, bỏ đi, coi như là gia làm việc tốt đi!”